Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 587 - Chương 587: Chút Thủ Đoạn Ấy Ngay Cả Da Lông Cũng Chưa Nói Tới (2)

Chương 587: Chút thủ đoạn ấy ngay cả da lông cũng chưa nói tới (2) Chương 587: Chút thủ đoạn ấy ngay cả da lông cũng chưa nói tới (2)

Hắn vốn tưởng, lần này mời Tô Dịch dự tiệc, bằng điều kiện mình đưa ra, lấy tình cảnh hung hiểm trước mắt của Tô Dịch, tất sẽ đáp ứng lời mời của mình.

Nhưng ai từng ngờ...

Hoàn toàn không phải như thế!

Tô Dịch hỏi: "Đúng rồi, có thể nói một chút thế lực chỗ ngươi hay không?"

Vương Trác ổn định tâm thần, cười sang sảng nói: "Nếu công tử đáp ứng gia nhập, Vương mỗ tự sẽ biết sẽ nói hết."

Tô Dịch nói: "Ta nếu từ chối thì sao?"

Vương Trác chăm chú nhìn Tô Dịch một lát, khẽ thở dài: "Ta hy vọng Tô công tử đừng từ chối, nghiêm túc cân nhắc một chút nữa, nói thật, công tử tuổi còn trẻ, hơn nữa mang tạo hóa to lớn, về sau tiền đồ không thể hạn lượng, ta cũng thật không muốn để cho công tử từ đây chôn xương ở vùng hoang vu dã ngoại này."

Nói đến đây, không khí chợt trở nên nặng nề áp lực hơn rất nhiều.

Ở trên vai Vương Trác, con báo màu đen lười biếng kia cũng ngẩng đầu, con ngươi yêu dị màu xanh lam lạnh buốt nhìn về phía Tô Dịch.

Tô Dịch cười cười, nói: "Thử xem?"

Vương Trác trầm mặc.

Hồi lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Tội gì phải thế? Tô công tử có biết không, quanh Long Kiều dịch này đã sớm mai phục một tràng sát cơ, có nhân vật cảnh giới tông sư tầng năm tinh thông trận pháp, có tiên thiên võ tông am hiểu ám sát, có..."

Không đợi nói xong, Tô Dịch đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Mau động thủ đi."

Vương Trác uống một chén rượu nữa, vỗ nhẹ nhẹ con báo màu đen trên vai, tiếc hận nói: "Thực sự đáng tiếc..."

Rầm -

Bóng người hắn đột nhiên giống như quang ảnh hư ảo, bỗng dưng biến mất khỏi chỗ ngồi.

Ngay sau đó, từng ngọn đèn rực rỡ tắt, cả đại điện tráng lệ chợt lâm vào trong bóng tối.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang lên, quanh đại điện, có lửa ngập trời mãnh liệt dâng lên, xen lẫn phong lôi tia chớp, sát khí cuồn cuộn.

Tích tắc mà thôi, đại điện này giống như hóa thành luyện ngục cuồng bạo, phong, lôi, hỏa, vụ bốn loại lực lượng hóa thành công kích như hủy diệt, bao trùm Tô Dịch cô đơn ngồi ở nơi đó.

"Một tòa pháp trận nho nhỏ không đáng để vào mắt mà thôi."

Bên môi Tô Dịch nổi lên một tia mỉa mai.

Từ khi tiến vào đại điện này, hắn đã nhìn ra, trong đại điện bài trí hai mươi tư ngọn đèn hoa, đều là vật phẩm bày trận.

Bao gồm trên mặt đất thảm đỏ, bàn dài bài trí, ngay cả vị trí Vương Trác ngồi, đều che giấu huyền cơ.

Mà ở lúc nói chuyện với Vương Trác, Tô Dịch sớm nhìn thấu tất cả đại trận này.

Khi suy nghĩ, hắn sớm đã vươn người đứng dậy, bấm tay bắn ra.

Xẹt!

Một luồng kiếm khí màu xanh trong suốt lấp lánh ngang trời lao ra, chém ở trên một ngọn đèn hoa cách mấy chục trượng.

Phành!

Đèn rực rỡ bạo toái.

Một dòng lũ lửa mãnh liệt như thác, vừa vặn đến trước người Tô Dịch cách ba thước, liền chợt tán loạn, hóa thành cơn mưa ánh sáng phù văn nhỏ vụn tan biến.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Kế tiếp, mười ngón tay Tô Dịch búng liên tục, chỉ thấy một rồi lại một đạo kiếm khí màu xanh dâng lên, trong bóng đêm đan xen ngang dọc, theo trình tự khác nhau, chém về phía đèn hoa khác nhau.

Làm xong những thứ này, Tô Dịch nhìn cũng không nhìn, xoay người bước ra ngoài đại điện.

Mà ở phía sau hắn, sinh ra một chuỗi tiếng nổ vỡ phành phành phành, đó là tiếng những ngọn đèn hoa bị kiếm khí bổ ra.

Những sấm sét, cơn lốc, sát vụ... kia do trận pháp biến thành đều ùn ùn tán loạn phía sau Tô Dịch, như thủy triều rút đi.

Trước sau chỉ trong thời gian ba cái chớp mắt, đại trận bố trí ở trong đại điện này ầm ầm hủy diệt.

Mà Tô Dịch, thì dáng vẻ nhàn tản đẩy cửa đi ra. ...

Bên ngoài mưa đêm tầm tã, trời đất tối tăm.

Cách Long Kiều dịch trạm hơn mười trượng, Vương Trác nhẹ nhàng vuốt ve con báo màu đen trong lòng, ánh mắt nhìn lầu các xa xa đột nhiên lâm vào trong bóng đêm, không khỏi khẽ thở dài:

"Một thiếu niên lang kinh thải tuyệt diễm như thế, ta cũng thật sự không nỡ để hắn chết..."

Ở bên cạnh Vương Trác, một cự hán uy mãnh cao khoảng một trượng đứng đó, tay cầm một cái ô, giúp Vương Trác che mưa to tầm tã.

Bản thân cự hán thì hoàn toàn bại lộ ở trong mưa, mặc cho nó cọ rửa.

Cự hán uy mãnh nhếch miệng cười, ồm ồm nói: "Đại nhân, chúng ta không giết hắn, hắn cũng sẽ bị người khác giết chết, so với như thế, không bằng để tạo hóa trên người hắn tiện nghi chúng ta."

"Tạo hóa..."

Ánh mắt Vương Trác lóe lên, thổn thức nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, cổ nhân không lừa ta."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía một bên khác, một ông lão tinh thần quắc thước, bóng người nhỏ gầy đứng nơi đó.

"Dũng Minh huynh bố trí 'Tiểu Lôi Hỏa trận' trái lại không tầm thường, theo ta thấy, mặc dù không giết chết Tô Dịch kia, cũng đủ để làm hắn bị thương nặng."

Vương Trác bình luận.

Ông lão nhỏ gầy lau nước mưa trên mặt, khiêm tốn nói: "Đại nhân quá khen rồi, chút đạo bày trận này của tiểu lão, cũng chỉ là da lông mà thôi."

Lời tuy nói như vậy, trong ánh mắt lại tràn đầy đắc ý.

Ngay lúc này ——

"Da lông? Theo Tô mỗ thấy, trận pháp này thô bỉ, ngay cả da lông cũng chưa nói tới."

Theo một thanh âm lạnh nhạt, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Vương Trác nhìn chăm chú, bóng người cao gầy kia của Tô Dịch đủng đỉnh từ trong đại điện một tòa lầu các nơi xa đi ra.

Hắn đầu tiên là chống ô giấy dầu lên, lúc này mới bước một bước vào trong bóng đêm thế mưa tầm tã kia, đi về phía bọn Vương Trác bên đó.
Bình Luận (0)
Comment