Chương 586: Chút thủ đoạn ấy ngay cả da lông cũng chưa nói tới (1)
Chương 586: Chút thủ đoạn ấy ngay cả da lông cũng chưa nói tới (1)
"Lấy nội tình cùng thiên phú của công tử, lại thêm linh đạo đại tu sĩ chỉ điểm, về sau dù bước lên con đường linh đạo, cũng không phải là không có khả năng."
Dứt lời, hắn cười uống một chén rượu,"Đây, chính là thành ý của Vương mỗ, còn xin công tử cân nhắc."
Hắn nho nhã lễ độ, thong dong tự tin, cách nói năng tự nhiên, tự nhận đổi làm bất cứ võ giả nào ở đây, sợ đều rất khó không động lòng.
Dù sao, đây là Vương Trác hắn cam đoan!
Đáng tiếc, hắn đã tính sai một sự kiện.
Đối với võ giả khác của Đại Chu mà nói, có lẽ biết trên đầu Vương Trác hắn vị cung chủ Thiên Hành học cung này nhiều quầng sáng cỡ nào, uy thế mạnh ra sao.
Nhưng Tô Dịch... Căn bản không biết những thân phận đó của hắn.
Lui một bước mà nói, cho dù là biết, cũng nhất định sẽ cười nhạt.
Chỉ thấy Tô Dịch đưa ngón tay, nhẹ nhàng gõ mặt bàn trước người, nói: "Muốn nghe lời nói thật hay không?"
Vương Trác mỉm cười nói: "Tô công tử hoàn toàn có thể nói thẳng, Vương mỗ rửa tai lắng nghe."
Tô Dịch thản nhiên nói: "Cái gọi là thành ý của ngươi, ở trong mắt ta chỉ là trò cười."
"Trò cười?"
Nụ cười của Vương Trác biến mất, nhíu mày nói: "Còn xin công tử giải thích nghi hoặc."
Tô Dịch nghĩ nghĩ, nói: "Niệm ở trên phần ngươi vô tri, ta liền ngoại lệ nói thêm hai câu."
Vô tri...
Khóe môi Vương Trác hơi run rẩy một lần, dở khóc dở cười, hắn ngược lại muốn xem, Tô Dịch có thể cho ra một cái lý do như thế nào.
"Ta chuyến này tới Ngọc Kinh thành, vốn chính là muốn giải quyết ân oán với Tô gia, ngươi cảm thấy ta sẽ lo lắng Tô gia đối phó ta? Đây là thứ nhất."
Tô Dịch cười,"Về phần cái gọi là linh đạo đại tu sĩ chỉ điểm của ngươi, liền nhân vật bực này, căn bản không đủ tư cách ở trên tu hành khoa tay múa chân đối với Tô mỗ."
Nụ cười của Vương Trác hơi đọng lại, như bị lời nói tràn ngập khinh thường miệt thị đó của Tô Dịch làm chấn động.
Hồi lâu sau, hắn mới như cảm khái lắc đầu nói: "Tô công tử, trẻ tuổi hăng hái là chuyện tốt, tràn đầy khí phách cũng là chuyện tốt, thân mang tạo hóa không để ai biết càng là chuyện tốt, nhưng nghe xong đoạn lời này của ngươi, ta tại sao cảm giác, ở trên nhận biết đối với linh đạo đại tu sĩ, ngươi so với Vương mỗ tưởng tượng càng vô tri hơn vậy?"
Tô Dịch lạnh nhạt không nói.
Hắn cũng lười giải thích nữa.
Hai chữ vô tri, thường thường liền thể hiện ở loại thời điểm này, cho dù ngươi nói là lời thật, cũng sẽ bị coi là nói bốc nói phét.
Vương Trác lại uống một chén rượu, cười nói: "Như vậy đi, Tô công tử chỉ cần có hứng thú gia nhập thế lực chỗ Vương mỗ, có yêu cầu gì, hoàn toàn có thể nói ra, Vương mỗ có thể đáp ứng, hết thảy có thể thỏa mãn."
Hiển nhiên, hắn cũng lười tiếp tục dài dòng với Tô Dịch linh đạo đại tu sĩ rốt cuộc khủng bố bao nhiêu, đại khái là cho rằng, dù có nói, đối phương cũng không hiểu, dù sao quá trẻ tuổi...
Tô Dịch hỏi: "Ngươi là làm sao tìm được ta?"
Ánh mắt Vương Trác nghiền ngẫm, nói: "Chẳng lẽ Tô công tử không biết, từ sau khi tin tức ngươi sắp ở mùng bốn tháng bốn từ thành Cổn Châu tới Ngọc Kinh thành truyền ra, ánh mắt các thế lực lớn thiên hạ này, đều đã đặt ở trên người công tử?"
Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Nhưng hẳn là chưa có ai biết, ta là từ con đường nào tới Ngọc Kinh thành."
"Không, có người biết."
"Ai?"
"Thập Phương các."
Vương Trác mỉm cười,"Từ một khắc đó công tử rời khỏi thành Cổn Châu, một đám 'Tật Quang Tước*' do Thập Phương các nuôi dưỡng đã ở trên cao mấy ngàn trượng giám thị nhất cử nhất động của công tử."
* chim nhanh như ánh sáng
"Bọn Tật Quang Tước này cực kỳ thông linh, có thể phối hợp hành động, vô luận công tử đi đến đâu, tung tích của ngươi nhất định sẽ ngay lập tức bị người Thập Phương các biết được, sau đó, lại lấy giá cực đắt đỏ bán cho người muốn biết được tung tích của công tử."
Nói đến đây, hắn hơi đau thịt nói: "Ta vì ngay lập tức gặp mặt công tử, đã trả giá ước chừng năm trăm khối linh thạch bậc ba."
"Thập Phương các..."
Đôi mắt thâm thúy của Tô Dịch khẽ lóe lên.
Hắn trái lại không ngờ, thế lực thần bí này lấy tin tức linh thông vang danh trên đời, vậy mà lại sẽ nương cơ hội mình tới Ngọc Kinh thành, lấy chào bán tung tích của mình để phát tài!
Cái này như là đang đảm đương thám báo của những kẻ địch kia, vô luận mình đi đến đâu, chỉ cần có người trả được giá, thì có thể ngay lập tức tìm được mình!
"Tô công tử cũng thấy rồi, ngay cả Thập Phương các cũng đang giúp các đối thủ kia của ngươi, quãng đường này muốn tới Ngọc Kinh thành... Nhất định là sát khí bốn bề."
Vương Trác nhẹ nhàng nói: "Nhưng nếu ngươi gia nhập thế lực chỗ Vương mỗ, tất cả hung hiểm đều sẽ là nhất thời."
Tô Dịch lại cười lên, nói: "Không, ta ngược lại cho rằng đây là một chuyện tốt."
Vương Trác ngẩn ra, có chút nghi hoặc nói: "Chuyện tốt?"
"Nói thật, ta dọc theo đường đi cũng đang suy nghĩ, nhỡ đâu các đối thủ muốn giết ta tìm không thấy ta thì nên làm cái gì bây giờ."
Tô Dịch vẻ mặt thản nhiên nói: "Nhưng đã có Thập Phương các hỗ trợ, ta yên tâm rồi."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Nhưng, Thập Phương các lại luôn lấy tung tích của ta để phát tài, có thể nói là bụng dạ khó lường, chờ về sau tìm một cơ hội tính toán với bọn họ món nợ này là được."
Vương Trác nghe xong, hoàn toàn giật mình, im lặng thật lâu.