Chương 6512. Thôn Tâm Trùng, Bàn Võ Thanh (1)
Chương 6512. Thôn Tâm Trùng, Bàn Võ Thanh (1)
“Một môn ba Thiên Đế! Toàn bộ Vĩnh Hằng thiên hạ nào từng có?”
Ánh mắt Lăng Vấn Huyền sáng quắc, “Khi ngày đó tiến đến, trên trời đưới đất này, đều phải thần phục ở dưới chân chúng ta!”
Lạc Nhan giật mình.
Nàng lúc này mới biết, dã tâm của cha con Lăng Thiên Đế cùng Lăng Vấn Huyền, vậy mà lại lớn như thế!
Thanh âm Lăng Vấn Huyền nhu hòa, “A Nhan, vì Vân Nhi, cũng vì cho mình một cơ hội từ nơi này thoát vây. Đáp ứng việc này, được chứ?”
“Chỉ cần ngươi đáp ứng, về sau cả nhà chúng ta có thể thật sự đoàn tụ, cha ta cũng sẽ không bài xích ngươi nữa!”
“Về sau, cha chồng của ngươi là Thiên Đế, trượng phu là Thiên Đế, con là Thiên Đế, cái này là chuyện vinh quang cỡ nào!”
Trong thanh âm Lăng Vấn Huyền mang theo lực lượng mê hoặc, ý đồ ảnh hưởng tâm thần Lạc Nhan.
Nhưng Lạc Nhan lại từ chối.
Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi không cần khuyên nữa, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, cho dù ta chết, cũng quyết không đáp ứng!”
Sắc mặt Lăng Vấn Huyền trầm xuống, ở chỗ sâu trong đôi mắt dâng lên lửa giận không thể ngăn chặn, “Ngươi hận ta, ta có thể không để ý, nhưng, ngươi không thể cân nhắc một lần cho Vân Nhi?”
Lúc này, bất thình lình một thanh âm vang lên:
“Mẫu thân, ở trong lòng người, con cùng phụ thân không quan trọng bằng Lệ Tâm kiếm trai?”
Lạc Nhan như bị sét đánh, trong tầm mắt nhìn thấy, nơi xa một nam tử áo trắng bóng người hiên ngang đi đến, tóc dài như mực, gương mặt thanh tú, mặt mày cực kỳ giống với mình.
Chính là con nàng sinh với Lăng Vấn Huyền ―― Lăng Mặc Vân!
“Vân Nhi, con... Con... Là Vân Nhi...”
Mắt Lạc Nhan đỏ lên.
Con sinh ra không lâu, đã bị Lăng Thiên Đế mang đi, trong vô số năm qua, nàng chỉ có thể từ chỗ Lăng Vấn Huyền hiểu biết một ít tình huống về con.
Đây vẫn là lần đầu tiên từ sau năm đó tách ra với con, nàng nhìn thấy con.
Rất xa lạ.
Nhưng, lại quen thuộc như vậy.
Nhưng mặc kệ như thế nào, chính là thân sinh cốt nhục nàng ngày nhớ đêm mong!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lạc Nhan vừa kích động, vừa chua xót, vừa xấu hổ, không thể bình tĩnh.
Nhưng đối mặt Lạc Nhan, Lăng Mặc Vân toàn thân đồ trắng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức như nhìn một người xa lạ.
Hắn tới bên cạnh phụ thân Lăng Vấn Huyền, bình tĩnh nói: “Mẫu thân, Lệ Tâm kiếm trai đã bị diệt, chỉ có một chút dư nghiệt còn sống, căn bản không đáng ngài lưu luyến nữa!”
Lập tức, Lạc Nhan như mộng bừng tỉnh, thân thể mềm mại cứng đờ, nhíu mày nói: “Vân Nhi, con sao có thể nói loại lời này!”
Dư nghiệt?
Hai chữ này từ trong miệng con nói ra, quả thực như mũi đao cắm vào trong lòng Lạc Nhan.
Lăng Mặc Vân nói: “Mẫu thân, đừng trách con nói chuyện không tốt, lúc trước ngài thân là truyền nhân Lệ Tâm kiếm trai, khi rơi vào trong tay tổ phụ, nhất định phải chết, chính là phụ thân ra mặt cầu tình, mới cứu lại ngài một mạng.”
“Vô số năm qua, phụ thân cũng chưa từng bạc đãi ngài, nhưng ngài thì sao, lại không cảm kích một chút nào, còn nhớ Lệ Tâm kiếm trai, không mang phụ thân cùng con để ở trong lòng một chút nào.”
Nói xong, Lăng Mặc Vân rõ ràng có chút tức giận, “Con thật sự rất không hiểu!”
Lạc Nhan dại ra ở đó, khuôn mặt trắng bệch, tim như bị đao cắt.
Thì ra ở trong lòng con trai, mình... Tệ như vậy?
Lăng Mặc Vân thì tiếp tục nói: “Nếu ngài còn hy vọng con nhận ngài vị mẫu thân này, đáp ứng phụ thân, được không? Từ nay về sau, người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, tổ phụ cũng sẽ không đối địch ngài nữa, cái này không quan trọng hơn so với Lệ Tâm kiếm trai gì đó?”
Nói xong, Lăng Mặc Vân đột nhiên quỳ gối xuống đất, dập đầu nói: “Mẫu thân, con cầu ngài!”
Ở một bên, ánh mắt Lăng Vấn Huyền nhìn về phía Lạc Nhan.
Thân sinh cốt nhục của mình, lại quỳ xuống cầu mình đi làm một chuyện phản bội sư môn!
Đây là điều Lạc Nhan chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong lúc nhất thời, nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, lòng rối như tơ vò, hai tay đều không ngăn được run nhè nhẹ.
“A Nhan, Vân Nhi cũng đã quỳ xuống cầu ngươi, hy vọng để một nhà chúng ta đoàn tụ, ngươi... Nhẫn tâm mặc kệ?”
Lăng Vấn Huyền thở dài, “Tà Kiếm Tôn đã chết, tổ đình Lệ Tâm kiếm trai cũng đã bị diệt, mà ngươi dù sao cũng là sư muội của Lục Dã chưởng giáo Lệ Tâm kiếm trai, vốn có tư cách đi tranh Túc Mệnh Đỉnh, cho dù không vì mình, cũng nên cân nhắc cho Vân Nhi một phen chứ?”
Đầu Lạc Nhan vang lên ong ong, mất hồn mất vía.
Những lời đó của Lăng Vấn Huyền, nàng căn bản không để ý.
Nhưng con trai quỳ xuống áp bức, lại khiến nàng không thể không để ý.
Thậm chí khiến bản thân nàng hoài nghi, làm mẫu thân, mình thật sự quá mức không xứng chức hay không.
Bỗng nhiên, Lăng Mặc Vân quỳ ở dưới đất trầm giọng nói: “Mẫu thân, đây là một cơ hội ngàn năm mới có một lần, ngài nếu không đáp ứng, Lăng Mặc Vân con hôm nay thề, từ nay về sau, cùng ngài nhất đao lưỡng đoạn!”
Ầm!
Tâm thần Lạc Nhan run rẩy, dâng lên phẫn nộ, sợ hãi vô cùng.
Nàng gắt gao cắn môi, nhìn chằm chằm Lăng Mặc Vân quỳ gối nơi đó, “Ngươi... Ngươi nói cái gì? Nhất đao... Lưỡng đoạn?”
Lăng Mặc Vân ngẩng mặt, nhìn thẳng Lạc Nhan, “Ở trong lòng mẫu thân, nếu cho rằng Lệ Tâm kiếm trai quan trọng hơn, ta cùng phụ thân đều không quan trọng, vậy ta còn nhận thức ngươi mẫu thân này làm gì?”
Lạc Nhan cơn giận ập vào tim, trước mắt tối sầm, khóe môi chảy ra một dòng máu.
Một sự phẫn nộ, thất vọng nói không nên lời như núi lửa bùng nổ, từ chỗ sâu trong đáy lòng bùng nổ.