Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6513 - Chương 6513. Thôn Tâm Trùng, Bàn Võ Thanh (2)

Chương 6513. Thôn Tâm Trùng, Bàn Võ Thanh (2) Chương 6513. Thôn Tâm Trùng, Bàn Võ Thanh (2)

Tâm cảnh của nàng, ở lúc này cũng không khỏi bắt đầu rung chuyển.

Cũng ngay tại một chớp mắt này, một luồng ánh sáng bạc đột ngột hiện ra, xuất kỳ bất ý chui vào mi tâm Lạc Nhan.

Trong lòng Lạc Nhan đau đớn, đột nhiên sửng sốt.

Sâu sắc phát hiện, trong tâm cảnh mình tựa như có thêm một luồng lực lượng xa lạ quỷ dị, nhưng khi cẩn thận cảm ứng, lại vô luận như thế nào cũng không cảm giác được.

“Thành rồi!”

Một tiếng cười khẽ vang lên.

Theo một trận mưa ánh sáng tựa như cánh hoa bay lả tả, một nữ tử bỗng dưng xuất hiện.

Nữ tử toàn thân đồ đen, đôi mắt dài nhỏ như đao, tóc ngắn ngang tai, bộ dạng quyến rũ.

Thứ bắt mắt nhất là, ở mi tâm cô gái khắc một đồ đằng linh xà màu bạc!

“Ra mắt Thanh đại nhân!”

Lăng Vấn Huyền chủ động tiến lên chào.

Mà lúc này, Lăng Mặc Vân lúc trước còn quỳ ở trên đất bức bách mẫu thân Lạc Nhan, cũng vội vàng đứng dậy, tiến lên hành lễ.

“Thanh đại nhân, thật sự đã thành rồi?”

Nét kính sợ kia ở đuôi lông mày Lăng Mặc Vân không chút nào che giấu, khi nhìn về phía nữ tử đồ đen kia, trong ánh mắt thậm chí mang theo một tia tôn sùng hâm mộ cuồng nhiệt.

Thanh đại nhân.

Tên gọi Bàn Võ Thanh, một vị tồn tại thần bí đến từ Vận Mệnh Bỉ Ngạn, thân phận tôn quý.

Đồ đằng linh xà màu bạc chỗ mi tâm nàng, đại biểu cho nàng đến từ hỗn độn cổ tộc “Bàn Võ thị” cấp thủy tổ của Bàn Võ yêu vực!

Ở Huyền Ly thiên đô hôm nay, ngay cả “Lăng Thiên Đế” khi nhìn thấy Bàn Võ Thanh, cũng rất khách khí cùng kính trọng!

Lạc Nhan cả kinh, từ trong cảm xúc mất khống chế kia tỉnh táo lại, ý thức được không thích hợp.

“Đương nhiên thành rồi.”

Khóe môi Bàn Võ Thanh nhấc lên một phần ý cười, “Ta đã thả một ‘Thôn Tâm Trùng’ vào tâm cảnh của cô ta, lúc nào cũng có thể thi triển bí thuật, thao túng tâm trí của cô ta, hơn nữa bất luận kẻ nào cũng không phát hiện được.”

Ánh mắt nàng liếc nhìn Lăng Vấn Huyền và Lăng Mặc Vân, “Chuyện này, cũng may có cha con các ngươi hỗ trợ, nếu không có các ngươi bức bách tâm cảnh nữ nhân này xuất hiện một tia sơ hở, ta cũng không tìm thấy cơ hội như vậy.”

Thôn Tâm Trùng!

Thao túng tâm trí?

Lạc Nhan chấn động giận dữ, lập tức như hiểu ra, “Hôm nay cha con các ngươi tới tìm ta trao đổi chuyện, căn bản không phải vì để ta phối hợp, mà là vì giúp nữ nhân kia phá vỡ tâm cảnh của ta?”

Ánh mắt Lăng Vấn Huyền lạnh nhạt, “Không có cách nào cả, ta rất rõ lấy tính tình cao ngạo đó của ngươi, cho dù cầu như thế nào, ngươi cũng căn bản sẽ không đáp ứng bất cứ chuyện gì, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.”

Lăng Mặc Vân mặt không biểu cảm nói: “Phụ thân, về sau đừng bảo ta quỳ trước nữ nhân này, từ nay về sau, ta cũng sẽ không gọi một tiếng mẫu thân nào nữa!”

Lăng Vấn Huyền thản nhiên nói: “Nàng ấy chính là mẹ đẻ của ngươi, máu mủ tình thâm, mặc kệ ngươi có nhận hay không, nàng cũng luôn là vậy.”

Sắc mặt Lăng Mặc Vân âm trầm, “Từ nhỏ nuôi ta lớn lên, là ngài, truyền thụ ta bí pháp tu hành, là tổ phụ, ở trong lòng ta, căn bản là không có bà ta người mẫu thân này!”

Từng chữ một, như mũi nhọn sắc bén, đâm thủng trái tim Lạc Nhan!

Nàng siết chặt hai tay, ngơ ngác đứng ở nơi đó, trước mắt trời đất xoay chuyển, một câu cũng cũng không nói ra được.

Đây, là tâm tư thật sự của thân sinh cốt nhục của mình?

Lăng Vấn Huyền cười vỗ vỗ bả vai Lăng Mặc Vân, “Đứa nhỏ tốt! Không uổng công tổ phụ con cùng ta mấy năm nay trả giá tâm huyết!”

“Còn có cái gì muốn nói, nắm chặt thời gian, một canh giờ sau, ta sẽ dẫn cô ta rời khỏi, tới Thần Du châu.”

Bàn Võ Thanh đột nhiên nhắc nhở.

Lăng Vấn Huyền cười lắc đầu, “Không có lời nào để nói.”

Giờ khắc này, hắn cũng lười nhìn Lạc Nhan thêm một cái.

“Hồi bẩm Thanh đại nhân, ta cũng vậy.”

Lăng Mặc Vân nghiêm túc trả lời.

Bàn Võ Thanh trêu chọc: “Ngươi không lo mẫu thân ngươi chết?”

Lăng Mặc Vân nói ngay không cần nghĩ ngợi: “Chết thì chết, trong lòng ta căn bản là không có người này!”

Bàn Võ Thanh nhịn không được cười lên, “Ngươi tiểu tử này đủ ác, về sau tất thành châu báu!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Nhan trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh toát, ánh mắt trống rỗng, thần quang tan rã.

Đây, là đứa nhỏ mình tâm tâm niệm niệm lo lắng vướng bận?

Nó... Nó cho dù từ nhỏ không ở bên người mình, cho dù không có bất cứ cảm tình gì với mình, nhưng làm sao... Làm sao có thể nói ra loại lời tuyệt tình lãnh khốc này?

Bất thình lình, Lạc Nhan như ý thức được cái gì, “Các ngươi tính kế ta như vậy, mưu đồ hẳn không chỉ có một cái Túc Mệnh Đỉnh nhỉ?”

Bàn Võ Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lạc Nhan một cái, “Không hổ là đạo chủng trời sinh có được một viên ‘Linh Không Liên Tâm’, nếu không phải cha con bọn họ áp bức, nếu muốn từ trong tâm cảnh ngươi phá vỡ một tia sơ hở, nhất định không có bao nhiêu hy vọng.”

Linh Không Liên Tâm, một loại thiên phú vô cùng kinh diễm, có liên quan với tâm cảnh, được xưng ngoại ma bất nhập, mọi sự không loạn!

Dừng một chút, Bàn Võ Thanh cười nói: “Ngươi đoán không sai, Túc Mệnh Đỉnh tuy quan trọng, nhưng ở trong mắt ta, còn chưa nói là quý giá bao nhiêu, ta sở dĩ muốn lợi dụng ngươi, chỉ vì tiếp cận Tô Dịch, xếp vào một cơ sở ngầm ở bên cạnh hắn, về phần mục đích cuối cùng...”

Nàng cười thần bí, “Không thể nói.”

Lạc Nhan mím môi không nói, ánh mắt ảm đạm.
Bình Luận (0)
Comment