Chương 6963. Không thể thua không dám nhận (2)
Chương 6963. Không thể thua không dám nhận (2)
Lại thấy Tô Dịch khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Đạo hữu hiểu lầm rồi, trước đó khai chiến, ta đã từng nói ở hôm nay nơi đây, không cần để ý tới quy củ của Ẩn Thế sơn.”
Tri Vô Chung ngẩn ra, như có hứng thú hỏi: “Vậy đạo hữu cảm thấy, sự xuất hiện của ta, có tính là phá hỏng quy củ hay không? ?”
Tô Dịch thuận miệng nói: “Ta từng nói, tự nhiên tính, ngươi cũng không ngoại lệ.”
Ánh mắt mọi người nhất thời thay đổi, ai có thể nghe không ra, ý tứ của Tô Dịch là, Tri Vô Chung ngươi cũng có thể ra tay đại chiến, không cần để ý tới quy củ của Ẩn Thế sơn?
Tri Vô Chung cười lên, như rất cảm khái, sau một lúc mới nói: “So sánh với năm đó, phong thái và khí phách của đạo hữu không giảm mà còn tăng, đúng là khó được.”
Hắn nâng tay chỉ Đặng Thiên Hầu, “Ta hôm nay, không nên xuất hiện, nhưng chuyện đã xảy ra, vậy để hắn nợ đạo hữu một mạng, khi nào trả được một mạng này, khi đó mới tính bù lại khuyết điểm hôm nay.”
Tô Dịch cũng không khỏi bất ngờ, “Ý gì?”
Tri Vô Chung bình tĩnh nói: “Kiếm tu Kiếm Đế thành không sợ chết, đệ tử Vô Chung giáo ta, thì không thể thua không dám nhận! Cho dù đánh mất tính mạng, cũng không thể!”
Một đoạn lời, khiến rất nhiều người động dung.
Đặng Thiên Hầu càng xấu hổ cúi đầu, không biết chui vào đâu, thấp giọng nói: “Tổ sư dạy bảo, đệ tử đã rõ! ! Từ hôm nay trở đi, tất lấy thân mang tội bù lại sai lầm hôm nay, không phụ tổ sư kỳ vọng!”
Cường giả khác của Vô Chung giáo khuôn mặt ai cũng lộ ra sự xấu hổ, cúi đầu không nói.
Tô Dịch thở dài: “Sao ta cảm giác ngươi là mượn thời cơ này, đang rèn tâm hồn môn hạ truyền nhân, bù lại khiếm khuyết cho đại đạo của họ về sau?”
Tri Vô Chung nhịn không được cười hẳn lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Bởi vì đoạn lời này của Tô Dịch, quả thực đã nói trúng tâm tư của hắn, khiến hắn bỗng sinh ra cảm giác tri âm.
“Dù sao cũng là nguồn lửa Vô Chung giáo ta lựa chọn, cái gì cũng có thể mất, duy chỉ có khí khái Vô Chung giáo không thể mất, tựa như kiếm tu Kiếm Đế thành ngươi, một khi sợ chết, nào còn có thể xứng với hai chữ kiếm tu?”
Tri Vô Chung có cảm khái mà phát ra, “Như hôm nay nơi đây, nghiệt đồ này lấy ra ý chí pháp thân của ta tới cứu tràng, nhưng bằng vào thủ đoạn của đạo hữu, thật muốn hoàn toàn đại chiến, ta lo lắng ý chí pháp thân này của mình cũng không thể xoay chuyển!”
“Mà nghiệt đồ này, cuối cùng cũng nhất định khó thoát khỏi một kiếp.”
“Sinh tử không đáng sợ, thành bại lại có gì sợ?”
“Ta kiêng kị nhất, không gì hơn thua không nổi ba chữ này, một khi thua không nổi, đạo tâm tất bại!”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua đám người Đặng Thiên Hầu, “Ở Vận Mệnh Bỉ Ngạn, mỗi người đều biết ta năm đó lúc là địch với đại lão gia Kiếm Đế thành, cứ chiến là thua, chưa bao giờ thật sự thắng một lần.”
“Nếu lúc trước ta thua không nổi, sao có thể có ta hôm nay? Chúng Huyền đạo khư lại nào có thể có Vô Chung giáo?”
Đặng Thiên Hầu cùng các đồng môn kia đều sinh ra xúc động, mồ hôi ướt đẫm, ý thức được tổ sư lần này là thực sự nổi giận, mới sẽ giáp mặt gõ bọn họ!
Từ đầu đến cuối, đám người Lý Bàn, Dư Trường Sinh đều trầm mặc không nói, câm như hến.
Những lời dạy bảo đó của Tri Vô Chung đối với bọn họ mà nói, không tính là đạo lý tối nghĩa bao nhiêu, cũng không cách nào mang cho bọn họ bao nhiêu xúc động.
Nhưng bọn họ trái lại thực sự đều rõ, con đường truyền kỳ cuộc đời này của Tri Vô Chung vị vô thượng đầu sỏ này, quả thực có quan hệ khăng khít không thể tách rời với bốn chữ “lũ bại lũ chiến*”.
Ở Chúng Huyền đạo khư, nếu nói ai thua đại lão gia Kiếm Đế thành số lần nhiều nhất, tuyệt đối không có ai hơn được Tri Vô Chung!
Đây là sỉ nhục sao? Không!
Ở trong Chúng Huyền đạo khư, có bao nhiêu người có thể giao thủ với đại lão gia Kiếm Đế thành? Ít nhất Đạo Tổ các đại thế lực cấp thủy tổ, cũng chưa có tư cách!
Càng đừng nói tồn tại giống Tri Vô Chung, từng lần lượt đối chiến với đại lão gia Kiếm Đế thành. Bởi vậy có thể nghĩ mà biết, Tri Vô Chung là một vị đầu sỏ cường đại cỡ nào.
Tri Vô Chung chưa nói cái gì nữa.
Hắn xoay người nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Một lần này, tính Vô Chung giáo ta đuối lý một đoạn, đạo hữu có cái gì muốn nói, không ngại đề xuất, ta tự sẽ bù lại.”
Lập tức, trong lòng đám người Đặng Thiên Hầu đều càng thêm sợ hãi, ai có thể ngờ được, vì bọn họ, tổ sư cũng không tiếc tự mình xin lỗi, bù lại cho Tô Dịch?
Tô Dịch đang muốn từ chối, đột nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới một sự kiện, “Vương Chấp Vô về sau, có phải không sẽ xuất hiện nữa hay không?”
Thật ra, chính hắn đã biết đáp án.
Đơn giản là trong lòng còn có một tia hoài niệm đối với Vương Chấp Vô mà thôi, dù sao từng quen biết một hồi, là tri kỉ bạn tốt thật sự.
Nghe vậy, Tri Vô Chung hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút vi diệu, “Xin hỏi đạo hữu một câu, đại lão gia Kiếm Đế thành có thể trở về hay không?” Tô Dịch nhất thời hiểu rõ, cũng bình thường trở lại, gật đầu nói: “Hiểu.”
Vương Chấp Vô là đại đạo phân thân của Tri Vô Chung, trước kia lúc chưa từng thức tỉnh, tựa như Tô Dịch chưa từng thức tỉnh đạo nghiệp kiếp trước.