Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6964 - Chương 6964. Chỉ Mệnh Quan Có Thể Nắm Giữ (1)

Chương 6964. Chỉ Mệnh Quan có thể nắm giữ (1) Chương 6964. Chỉ Mệnh Quan có thể nắm giữ (1)

Nếu thức tỉnh rồi, Vương Chấp Vô chính là Tri Vô Chung, Tri Vô Chung cũng tức là Vương Chấp Vô, đơn giản là có thêm một cuộc đời khác mà thôi.

Đối với điều này, Tô Dịch tự nhiên rõ chỗ vi diệu trong đó.

“Về sau chờ lúc ta và ngươi gặp lại, coi như là gặp lại Vương Chấp Vô.” Tô Dịch cười mở miệng.

Tri Vô Chung ánh mắt cổ quái, “Kiếp trước của ngươi, chính là kẻ địch đại đạo của ta, không lo lắng một bầu tình nghĩa đối với Vương Chấp Vô nước chảy về biển đông?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Cái này có gì khó, kiếp trước có thể khiến ngươi lũ chiến lũ bại, kiếp này tự nhiên càng hơn một bậc, ngươi nếu không thừa nhận mình là Vương Chấp Vô, ta liền đánh tới khi ngươi thừa nhận! Đánh một lần không được, liền đánh ngươi cả đời, thẳng đến khi ngươi thừa nhận mới bỏ qua.”

Tri Vô Chung: “...”

Người khác thì hít vào ngụm khí lạnh.

Đoạn lời này, nếu ra từ trong miệng người khác, sớm bị bọn họ coi là lời lẽ lung tung phát rồ đối đãi. Nhưng Tô Dịch khác, hắn là chuyển thế chi thân của đại lão gia Kiếm Đế thành.

Đã nói như vậy, về sau sợ là thật sự sẽ làm như vậy!

“Đây là bố cục.”

Trong lòng Dịch Thiên Tôn cảm khái, đối thoại giữa Tô Dịch cùng Tri Vô Chung, bị hắn thu hết trong tai.

Tri Vô Chung khủng bố cỡ nào, nhưng Tô Dịch lại rõ ràng không ngại không sợ, ở trong lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối đều hiển lộ ra một loại khí phách khác hẳn tầm thường.

Tri Vô Chung ngươi lợi hại nữa lại như thế nào? Về sau nói đánh ngươi liền đánh ngươi!

“Vậy ta chúc ngươi có thể sớm ngày làm được.”

Tri Vô Chung cười cười, “Không nói cái khác, chỉ cần ngươi có thể giống năm đó khiến ta lũ chiến lũ bại như vậy, là được!” Ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn, cũng mang theo một tia hoài niệm.

Hắn cùng đại lão gia Kiếm Đế thành thật là đối thủ đại đạo, nhưng chính hắn cũng rõ, nếu không có từng lần thua đại đạo chi tranh đại lão gia Kiếm Đế thành kia, thì không có Tri Vô Chung hôm nay.

Đối với điều này, Tô Dịch chỉ cười cười.

Tri Vô Chung trước kia, đã không phải đối thủ của kiếp thứ nhất, nếu về sau mình vẫn như cũ chỉ có thể khiến Tri Vô Chung lũ chiến lũ bại, vậy chẳng phải chứng minh, con đường kiếp này của mình không bằng kiếp thứ nhất?

Mặc kệ như thế nào, về sau tự phải khiến Tri Vô Chung biết, cái gì gọi là “Ta so với ta kiếp trước càng hơn một bậc” !

Tri Vô Chung chưa nói cái gì nữa, vung tay áo bào, dẫn theo một đám truyền nhân Vô Chung giáo bọn Đặng Thiên Hầu rời khỏi.

“Phong phạm Tô đạo hữu, ta đã tận mắt thấy, không thể không nói, quả thực có thể xưng cử thế vô song, cổ kim vô nhị!”

Một khắc này, Dư Trường Sinh của pháp gia nhất mạch không khỏi thổn thức mở miệng, “Muốn khiến người ta không phục cũng không được.”

Trong lòng Lý Bàn ghê tởm một phen, Dư Trường Sinh này đâu chỉ dối trá, quả thực là khốn kiếp, loại lời làm người ta buồn nôn này cũng có thể nói ra, còn có cái gì là hắn không thể nói?

Hoàn toàn không có một chút tiết tháo nào!

“Lý đạo hữu chẳng lẽ có ý kiến khác?” Dư Trường Sinh đột nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Bàn.

Lý Bàn ngẩn ra, cười lạnh nói: “Ta không giống với ngươi, cũng không thèm nói một ít lời nịnh bợ vô sỉ không biết xấu hổ như ngươi!”

Nói xong, hắn xoay người quay mặt về phía Tô Dịch, ôm quyền chắp tay, trầm giọng nói: “Một trận chiến hôm nay, phong thái cùng thủ đoạn của Tô đạo hữu, khiến Lý Bàn ta mở rộng tầm mắt, nhìn mà than thở, không thể không phục, cũng... Vui lòng phục tùng!”

Dư Trường Sinh sửng sốt.

Cái này chẳng lẽ không tính là lời nịnh bợ? Phi!

Tô Dịch đứng trên hư không, nhìn về phía đám người Lý Bàn, Dư Trường Sinh.

“Không đánh nữa?”

Hắn lấy ra một bầu rượu, uống một ngụm.

Tính tới trước mắt, chỉ có Lý Bàn, Dư Trường Sinh cùng ba cường giả thế lực bờ đối diện khác còn ở nơi đây. Lúc trước, những người này đều chưa từng xuống sân, mà là lựa chọn ở bên quan sát.

“Người ta quý ở tự mình hiểu lấy, mà chúng ta tự nghĩ còn chưa ngu xuẩn đến mức có mắt không tròng.” Lý Bàn thở dài một tiếng.

Đoạn lời này, quả thực có cảm khái mà phát ra.

Lúc ban đầu nhìn thấy Tô Dịch, trong lòng bọn họ ai chưa từng sinh ra sát cơ? ?

Nhưng đến bây giờ, ai nếu còn cho rằng có thể bắt được Tô Dịch, vậy không thể nghi ngờ quá ngu xuẩn.

“Đã không đánh, vì sao không đi?”

Tô Dịch hỏi tiếp.

Dư Trường Sinh phá lệ nói một câu nói thật, “Không đánh mà lui, trên mặt mũi không qua được.” Tô Dịch không khỏi nghẹn lời.

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu toàn lực ra tay, lấy lực lượng của Trấn Hà Bi, cũng quả thực rất khó lưu lại Lý Bàn, Dư Trường Sinh những người này.

Cho nên, Tô Dịch cũng nhìn rất thoáng.

Nghĩ một chút, hắn nói: “Lấy thực lực mà nói, ta hôm nay, quả thực xa không phải đối thủ của các vị, trong lòng các vị tất cũng rõ, ta hôm nay có thể vững vàng chiếm thượng phong, không ở thực lực, mà ở trên Trấn Hà Bi.”

“Về sau nếu có cơ hội gặp mặt lại, ta trái lại không ngại cùng các vị thật sự ganh đua cao thấp trên đại đạo, vô luận phân thắng bại, hay phân sinh tử, do các ngươi chọn.”

Vẻ mặt đám người Lý Bàn, Dư Trường Sinh có chút phức tạp.

“Tốt, hy vọng về sau có cơ hội ở trên đại đạo, nhất quyết với đạo hữu!” Lý Bàn ôm quyền, ánh mắt sắc bén mà kiên định.
Bình Luận (0)
Comment