Chương 7067: Gặp lại tù đồ (1)
Chương 7067: Gặp lại tù đồ (1) Chương 7067: Gặp lại tù đồ (1)
Hành động vô cùng thân thiết tới đột ngột này của Tô Dịch, hoàn toàn khiến nàng không kịp trở tay, trong lòng sinh ra bối rối mãnh liệt, hầu như theo bản năng muốn đẩy Tô Dịch ra.
Nhưng hai cánh tay Tô Dịch lại như kẹp sắt, ôm chặt nàng, dẫn tới Lữ Hồng Bào buồn bực, mắt đẹp tròn xoe, mở mồm muốn nói gì, lại chỉ phát ra tiếng ô ô hàm hồ.
Không có cách nào cả, miệng bị bịt thật chặt.
Lữ Hồng Bào rốt cuộc không kiềm chế được, một cước hung hăng giãm lên mu bàn chân Tô Dịch.
Tô Dịch hít vào một ngụm khí lạnh.
Lập tức, Lữ Hồng Bào rốt cuộc tìm được cơ hội, nện một cùi trỏ lên ngực Tô Dịch, bóng người mình thì như một luồng lửa tránh đi xa xa, tay ngọc ôm lên chỗ no đủ trước người, kịch liệt hít thở.
Vừa rồi miệng bị chặn, khiến nàng cũng sắp hít thở không thông.
“Hảo huynh đệ, ngươi cũng thật đủ không biết xấu hổ nhat”
Lữ Hồng Bào tức giận đến nghiến răng, trực tiếp muốn cắn chất tên khốn kiếp kia, dám bất thình lình đánh lén mình, thậm chí còn to gan lớn mật đến động tay đông chân đối với mình, ở trên người mình tới lui khắp chỗ.
Một bộ váy đỏ cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn bị nắn bóp!
Tô Dịch không lấy làm xấu hổ, ngược lại cười tủm tỉm nói:
“Tú sắc khả xan, khó kìm lòng nổi, nhất thời không nhịn được, cái này cũng không nên trách ta, ai bảo ngươi quá xinh đẹp.”
Hắn chép miệng một cái, như chưa hết thèm, lại như đang nhớ lại dư vị gì.
Động tác nhỏ bé này, Lữ Hồng Bào nhìn mà nhịn không được xì một tiếng, mắng, “Ta coi như đã nhìn ra, ngươi cái gã này trong xương tủy cũng là tên háo sắc xấu xal”
Tô Dịch cười to, cất bước muốn đi.
Lữ Hồng Bào như nai con kinh hãi, ngay lập tức tránh xa xa, cảnh giác nói: “Còn chưa xong?”
Tô Dịch cười to: “Đây là câu nào vậy!”
Lữ Hồng Bào nhìn ra được, thằng nhãi này là cố ý.
Nàng cười lạnh một tiếng, “Vậy được, chờ ta về Phương Thốn tổ đình, liền mang chuyện hôm nay nói một tiếng với Họa Thanh Y, để nàng biết ngươi đã là người của ta, để nàng ấy sớm từ bỏ ý định!”
“Mặt khác, ta nghe Nhược Tố tiền bối nói, trong lòng ngươi còn có một Hi Ninh cô nương, đến nay còn vướng bận an nguy của nàng, ta cũng muốn gặp nàng một lần, thuận tiện nói chuyện giữa ngươi với ta.”
Tô Dịch nheo mắt, ngoài miệng ra vẻ thong dong, cười cảm khái nói:
“Tô mỗ tài gì đức gì, có thể khiến Hồng Bào nữ đế tranh giành tình nhân!”
Loại thời điểm này, đánh chết cũng không thể nhát gan.
Một khi nhát gan, về sau đừng hòng xoay người nữal
Lữ Hồng Bào khoanh hai tay trước ngực, cằm nâng lên, bên môi nổi lên một tia cười lạnh, “Ngươi cảm thấy đây là tranh giành tình nhân?” Tô Dịch nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“Được nha, ta hiểu rồi, ngươi là coi ta thành miếng bánh ngon, muốn một mình độc chiếm!”
Lữ Hồng Bào ngẩn ngơ, nhịn không được trợn mắt lườm thật dài, “Vừa nói tới các hồng nhan tri kỷ đó của ngươi, liền nói lảng sang chuyện khác, giả ngu, thực chỉ có ngươi thôi hảo huynh đệ.”
Tô Dịch chớp chớp mắt, “Đây là đang khen ta sao?”
Nói xong, hắn đã không lộ dấu vết hướng Về Lữ Hồng Bào tới gần.
Tuy rất lâu rồi chưa từng song tu, nhưng Tô Dịch sóng gió tình trường nào chưa từng trải qua, tự nhiên sẽ không bị động phòng thủ.
Nhất là ở loại thời điểm này, chủ động xuất kích mới có thể khắc địch chế thắng, mặc kệ ngươi giảo hoạt hồ ly nữa, đến cuối cùng cũng phải bị nắm giữ. “Còn tới?”
Lữ Hồng Bào liếc một cái như nhìn thấu tâm tư của Tô Dịch, quyết đoán tránh lui, “Ngươi là keo da trâu sao, còn muốn dính ta cả đời? Mau cút cho lão nương!”
Nói bảo Tô Dịch cút, chính nàng tựa như chim sợ cành cong, xa xa kéo giãn khoảng cách với Tô Dịch.
Tô Dịch day day mi tâm, trong lòng thầm than vừa rồi nhỏ không nhịn bị loạn đại mưu, dẫn tới không thể nhân lúc tinh thần cao, công hãm địch doanh, dẫn tới bỏ lỡ cơ hội.
“Vậy ta thật sự đi đây.”
Tô Dịch dừng chân, xa xa nhìn Lữ Hồng Bào.
Dưới bầu trời, một bộ váy đỏ kia như lửa, đặc biệt bắt mắt, cũng làm nền Lữ Hồng Bào da thịt trắng hơn tuyết, cực kỳ kiều diễm tươi tắn. Tự có một loại đại phong lưu câu dẫn hồn ngưỜi.
“Đi đi
Lữ Hồng Bào trừng đôi mắt đẹp, “Thực cho rảng ta còn có thể giữ ngươi hay sao?”
Tô Dịch cười lên, nói: “Chờ ta trở lại.”
Dứt lời, xoay người mà đi.
Mắt thấy bóng người hắn sắp biến mất, Lữ Hồng Bào chung quy không nhịn được, nói: “Ngươi lần này đi, khi nào trở về?”
“Khó mà nói.”
Tô Dịch nói: “Nhưng nhất định sẽ trở về.”
Hắn chưa quay đầu, đưa lưng về phía Lữ Hồng Bào, giơ tay vung lên, “Dù sao, ngươi cũng nói, ta là keo da trâu, phải dính ngươi cả đời!” Thanh âm còn quanh quấn, người hắn đã đi xa, biến mất không thấy.
Điều này làm Lữ Hồng Bào cạn lời một phen, thằng nhãi này nói đi là đi, cũng quá triệt để, không muốn dừng lại, nghe một chút mình sẽ nói cái gì?
Sau đó, nhớ tới lúc trước tiếp xúc vô cùng thân thiết, Lữ Hồng Bào ngoài bực mình xấu hổ, trong lòng lại có một phần buồn bã lặng yên nảy sinh.
Vừa mới tách ra, liên lại nhớ.
Chút không nỡ kia bị che giấu vô cùng tốt mới xuống khỏi lông mày, lại trào lên trong tim.
Hồi lâu, Lữ Hồng Bào như lầm bẩm thì thầm một tiếng cái gì, liên thu nạp tâm tình, xoay người mà đi.
Nàng xưa nay không phải oán nữ quấn quýt si mê gì, cũng chưa từng câu nệ tiểu tiết, một hồi tách ra mà thôi, với nàng mà nói, không nỡ tuy có, còn chưa đến mức bởi vậy ảm đạm mất hồn.