Chương 7078: Diệu đế trà thụ, tối sơ chỉ lực (1)
Chương 7078: Diệu đế trà thụ, tối sơ chỉ lực (1) Chương 7078: Diệu đế trà thụ, tối sơ chỉ lực (1)
Sau khi xuất hiện, tiểu cô nương áo xanh liền đứng ở trên hồ lô vỏ xanh, cười tủm tỉm hướng về Tô Dịch phúc* một lễ, “Đại nhân, mời di giá, đi theo Thanh Nhi.”
* động tác chào của phụ nữ thời xưa, hai tay đặt lên nhau đặt ở 1 bên hông, nhún đầu gối
Giọng nói thanh thúy, rất êm tai.
Chân tiểu cô nương Thanh Nhi nhẹ nhàng giãẫm một cái, hồ lô vỏ xanh đặt ngang thân, như một con thuyền nhỏ chở nàng, hướng chỗ sâu trong kiếp vân lao đi.
Tô Dịch đi theo sau.
Trong lòng hắn hãy còn có chút khác thường. Một cái hồ lô vỏ xanh lúc trước bị ba đại trận doanh tranh đoạt, lại có một linh thể nhỏ nhắn đáng yêu, ai dám tưởng tượng?
Điều này trái lại khién Tô Dịch nhớ tới hai ngưỜi.
Một là tiểu lão gia Kiếm Đế thành, là khí linh của bội kiếm Tiểu Thanh Hoan.
Một là người tí hon tự xưng “Như Ý”, là khí linh của Xưng Tâm Như Ý.
Hiển nhiên, tiểu cô nương “Thanh Nhi” cũng là tồn tại tương tự.
“Lúc trước, là ngươi cố ý dẫn lên bọn họ tranh đoạt?
Tô Dịch nhịn không được hỏi.
Thanh Nhi vừa dẫn đường, vừa nói:
“Chủ thượng nhà ta nói, bảo ta khảo nghiệm một chút những người đó, nếu có thể vào pháp nhãn của ta, thì có thể có được tư cách đi lên Bất Hệ Chu, chủ thượng sẽ đích thân tiếp dẫn người đó tới mệnh hà khởi nguyên.”
Tô Dịch hiểu ra.
Nữ tử đội nón tự xưng “dẫn độ giả”, tự nhiên là cần dẫn độ người có tư cách lên thuyền.
“Chẳng qua, đại nhân ngài không giống với nhng người đó.”
Thanh Nhi đột nhiên quay đầu, cười hì hì nhìn Tô Dịch, “Ở lúc ngươi xuất hiện, Thanh Nhi đã phát hiện, đại nhân tồn tại như vậy, không cần Thanh Nhi đến khảo nghiệm.”
Tô Dịch như có hứng thú nói: “Do đâu thấy được?”
Thanh Nhi nhu lại đôi lông mày thanh tú cong cong, nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mới nói: “Trực giác.”
Tô Dịch: “...”
Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt trong suốt, nói: “Đại nhân, Thanh Nhi không nói dối, ở trên thân ngài, Thanh Nhi cảm nhận được một loại khí tức thân bí, tựa như cấm ky không thể cân nhắc, Thanh Nhi chính là tiên thiên đạo linh Hỗn Độn kỷ nguyên lúc ban đầu nhất sinh ra, trực giác sâu sắc nhất, tuyệt đối không sai được.”
Tô Dịch ngẩn ra, trong lòng đang nghĩ, tiểu cô nương này rốt cuộc đã phát hiện khí tức một món bảo vật nào?
Mệnh Thư?
Túc Mệnh Đỉnh?
Hoặc là... Cửu Ngục Kiếm?
Khi suy nghĩ, hai người đã đến chỗ sâu trong kiếp vân, một đường gió êm sóng lặng, chưa từng øặp bất cứ nguy hiểm gì.
Rất nhanh, trong kiếp vân nơi xa hiện lên một mảng ánh sáng.
Nhìn kỹ, đó rõ ràng là một ngọn núi lơ lửng ở trong kiếp vân.
Ngọn núi không lớn, chỉ cao ngàn thước, toàn thân xanh biếc.
Trên núi trọc lốc, không có một ngọn cỏ, chỉ xây dựng một căn nhà đá đơn giản.
Mà ở trên không đỉnh núi này, kiếp vân dày nặng ngưng tụ thành một cánh cửa thần bí.
Cánh cửa thần bí kia nhìn như treo cao ở trên ngọn núi, lại như vô tận xa xôi, cho người ta cảm giác xa không thể chạm tới.
Chiếc Bất Hệ Chu thần bí kia lằẳng lặng dừng lại phía trước một cánh cửa thần bí đó.
Mà trước nhà đá đơn giản trên ngọn núi, có một bóng người đứng.
Đầu đội nón, một thân áo xám, chính là nữ tử thần bí kia tự xưng dẫn độ giả.
“Chủ nhân, khách nhân đến rồi.”
Thanh Nhi khống chế hồ lô, dẫn theo Tô Dịch nhẹ nhàng tới trên ngọn núi kia.
“Ngươi tạm tránh lui.”
Nữ tử áo xám phân phó.
Thanh Nhi nhu thuận lên tiếng, liền lướt một cái biến mất ở trong hồ lô vỏ xanh, lập tức hồ lô vỏ xanh bay đi treo ở trên đai lưng nữ tử áo xám.
“Ra mắt đạo hữu.” Tô Dịch chắp tay chào.
Dẫn độ giả trước mắt áo dài phong cách cổ xưa, đội một chiếc nón màu đen, ống tay áo cùng vạt áo rộng thùng thình, như mây trút xuống, trên người có các luồng quang ảnh tràn ngập như sương mù, thần bí như mộng ảo, dẫn tới không thể thấy rõ khuôn mặt của nàng.
“Không cần khách khí, mời ngồi.”
Nữ tử áo xám nâng tay chỉ, trên đất trống nhất thời xuất hiện hai tấm bồ đoàn, nàng rất tùy ý ngồi xuống ở trên một tấm bồ đoàn trong đó.
Tô Dịch cũng không khách khí, theo đó ngồi xuống, khoảng cách với nữ tử áo xám cũng chỉ khoảng một trượng.
Nhưng mặc dù là khoảng cách gần như thế, vẫn như cũ khiến hắn không thể thấy rõ dung mạo nữ tử đội nón. Nữ tử áo xám tùy ý lật bàn tay, ở trên đất trống giữa nàng cùng Tô Dịch liên có thêm một cái bàn thanh ngọc vuông vắn.
Trên đó bày một ấm trà tỏa mùi thơm, hai chén trà.
Nữ tử áo xám cầm ấm trà, phân biệt rót cho Tô Dịch cùng mình một chén.
“Lá trà đến từ Tạo Hóa Thiên Vực một trong bốn đại thiên vực của Khởi Nguyên Đạo Khư, trong đó có một cây 'Diệu Đế Trà Thự' được xưng tạo hóa tổ căn, lá trà tới từ cây trà này.”
“Mỗi tu đạo giả lúc thưởng thức trà này, bởi vì tu vi cảnh giới khác nhau, thưởng thức ra mùi vị cũng không giống nhau, ngươi có thể thử xem.”
Nói xong, nữ tử áo xám uống trước một ngụm.
Tô Dịch thì ngẩn ra. Hắn nhớ rõ, con Hắc Cẩu kia ở Niết Bàn Mệnh Thổ từng nói đến rất nhiều bí ẩn, một trong số đó có liên quan với “Diệu Đế Trà Thụ”.
Theo Hắc Cấu nói, cây trà đó rất có lai lịch, sinh ở lúc ban đầu nhất của Hỗn Độn kỷ nguyên, là một trong các “tổ linh căn” có thể đếm trên đầu ngón tay trong mệnh hà khởi nguyên.
Bởi vì sinh ra ở Tạo Hóa Thiên Vực, cho nên lại được gọi là tạo hóa tổ căn!