Chương 7299: Chặn đường (1)
Chương 7299: Chặn đường (1) Chương 7299: Chặn đường (1)
Thái Hạo Vân Tuyệt một khắc này, phá lệ trở nên rất kính sợ, trên khuôn mặt tràn đầy nét trang trọng khiêm tốn!
Cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, “Vào đi.”
“Vâng!”
Thái Hạo Vân Tuyệt đi vào phòng.
Chỉ thấy nữ tử đồ đen kia đang ngồi thẳng ở trước một cái bàn ngọc, tay cầm một tấm gương đồng, đang ngắm mình trong gương.
Mái tóc dài trắng như tuyết của nàng bện thành một bím tóc dài, trên khuôn mặt mang một tầng khăn che mặt, nhưng chỉ từ cái trán trơn bóng cùng một đôi mắt nàng lộ ra đã không khó nhìn ra, dung mạo của nàng tất nhiên cực đẹp. Càng không nói đến, khí chất của nàng còn độc đáo cùng thần bí như vậy.
Còn chưa chờ Thái Hạo Vân Tuyệt mở miệng, nữ tử đồ đen đã tự nói:
“Quân Độ kia tạm thời còn nhìn không ra vẫn đề øì, đợi tới Hỗn Độn Kiếp Hải, ta lại ra tay thử chỉ tiết của hắn.”
Giọng mềm mại, rất êm tai, như trong khe vắng vang lên một tiếng chim hoàng oanh hót réo rắt, uyển chuyển thanh thúy.
Làm người ta nghe được cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, như nghe thấy thiên âm.
Thái Hạo Vân Tuyệt đứng ở nơi xa, cung kính nói:
“Lão tổ có phải quá lo rồi hay không? Ta từng tự mình thi triển thần hồn bí pháp của tông tộc, âm thầm điều tra Quân Độ kia, chưa phát hiện bất cứ vấn đề gì, tuyệt đối là tộc nhân Thiên Khôi cổ tộc không thể nghi ngời” Trong lời nói tràn đầy tự tin.
Nữ tử đồ đen hơi ngẩn ra, nhìn một mái tóc dài trắng như tuyết kia của mình trong gương đồng, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói:
“Không có chuyện nào là tuyệt đối, theo ta biết, trên đời này còn có một loại bí pháp, có thể giấu được thần hồn bí pháp của Thái Hạo thị chúng ta điêu tra.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nàng hoảng hốt một phen, trong đầu kìm không được hiện ra một hình ảnh khiến nàng suốt đời khó quên——
Thư sinh một tay nắm quyển sách ố vàng, lưng đeo một cây kiếm gỗ cổ xưa, đứng ở dưới một cây hoa đào, hơi ngửa đầu nhìn mây tía nơi xa.
Trên khuôn mặt gây kia tràn đầy nụ cười ôn thuần trong vắt.
Dưới tàng cây hoa đào, Thư sinh đeo kiếm mà đứng,
Cười như gió xuân.
Gương đồng bóng loáng có thể soi được, nữ tử đồ đen mặt mày hoảng hốt, như đang nhớ lại cái gì, mơ hồ có một tia sầu não nghĩ mình lại xót cho thân.
Cách đó không xa, trong lòng Thái Hạo Vân Tuyệt chấn động, nhớ tới một chuyện cũ rất lâu trước kia.
Mệnh Quan đời trước Tiêu Tiển, từng lấy một môn “Thiết Mệnh Thuật” thần bí đóng giả một vị Đạo Tổ Thái Hạo thị bọn họ, nghênh ngang trà trộn vào trong tông tộc bọn họ.
Điều hoang đường là, thẳng đến một tháng sau, Tiêu Tiển cũng đã rời khỏi Thái Hạo thị, thân phận của hắn mới bị thủy tổ Thái Hạo thị Thái Hạo Kình Thương nhìn thấu!
Mà nguyên nhân nhìn thấu cũng rất đơn giản, Tiêu Tiển lúc rời khỏi, để lại ở trong tàng kinh các Thái Hạo thị một tờ giấy.
Bên trên chỉ viết một câu ——
“Ngay cả một quyển sách có thể lọt vào mắt cũng không tìm thấy, như thế xem ra, nội tình Thái Hạo thị cũng chỉ thường thôi!”
Lấy thủ đoạn che trời qua biển lẻn vào Thái Hạo thị một tháng thời gian không nói, còn để lại một tờ giấy như vậy, chuyện này lập tức dẫn phát Thái Hạo thị chấn động.
Thủy tổ Thái Hạo Kình Thương tức giận đến mức thiếu chút nữa một mồi lửa đốt Tàng Kinh Các!
Chuyện này, cũng bị Thái Hạo thị coi là nhục nhã vô cùng, bởi vì quá mức mất mặt, cho nên tin tức vẫn luôn bị phong tỏa, chưa từng truyền ra ngOài. Nhưng Thái Hạo Vân Tuyệt sao có thể không biết? Hắn thậm chí biết rõ, lúc ấy, tờ giấy kia Tiêu Tiến để lại, bị coi là sỉ nhục lớn nhất của tông tộc, do thủy tổ Thái Hạo Kình Thương tự tay treo ở trên bảng hiệu tầng cao nhất Tàng Kinh Các. Theo ý tứ thủy tổ Thái Hạo Kình Thương, khi nào giết Tiêu Tiển, mới có thể bóc đi tờ giấy đó. Về sau, Tiêu Tiển quả thực đã chết. Mà tờ giấy đó, cũng quả thực đã bóc xuõng, bị thủy tổ Thái Hạo Kình Thương tự tay đốt thành tro, lấy để nhắm rượu, uống một hơi cạn sạch. Lúc ấy, Thái Hạo Vân Tuyệt tận mắt nhìn thấy, thủy tổ sau khi uống rượu, mặt mày tràn đầy thoải mái, nói một câu, “Việc vui vẻ nhất của ta cả đời này, không gì hơn chém Tiêu Tiển tên giặc này, đáng uống cạn một chén lớn!”
Nhưng có một việc, đến nay vẫn là bí ẩn.
Đó chính là, năm đó Tiêu Tiển lẻn vào Thái Hạo thị một tháng, rốt cuộc là vì cái gì.
Bởi vì trong một tháng đó, Thái Hạo thị chưa từng có bất cứ tổn thất nào, cũng chưa từng có bất luận kẻ nào bị hại.
Tiêu Tiển giống như cái gì cũng chưa làm, cứ như vậy ẩn núp một tháng, sau đó liền lặng yên rời khỏi.
Chuyện này, ngay cả thủy tổ Thái Hạo Kình Thương cũng không có đáp án.
Ổn định tâm thần, Thái Hạo Vân Tuyệt nói: “Lão tổ, ngài nói chẳng lẽ là Thiết Mệnh Thuật của Mệnh Quan nhất mạch?” Giọng điệu nữ tử đồ đen mầm mại điềm đạm, “Cái này còn cần hỏi sao?”
Khi nói chuyện, nàng cũng đã thu nạp suy nghĩ, thu hồi gương đồng trong tay, một đôi mắt màu vàng kia lập tức trở nên lạnh nhạt lãnh khốc tới cực điểm.
Lập tức, nàng tựa như thay một người khác, cho người ta một loại áp lực vô hình nói không nên lời.
Cho dù là Thái Hạo Vân Tuyệt, cũng không khỏi hơi thở cứng lại, trong lòng sợ hãi.
Ở Thái Hạo thị, nữ tử đồ đen là một tồn tại cực kỳ đặc thù, chiến lực và thủ đoạn đều có thể dùng bốn chữ “cực đoan khủng bố” hình dung.
Ngay cả phụ thân của Thái Hạo Vân Tuyệt, tộc trưởng Thái Hạo thị Thái Hạo Chung khi nhìn thấy nữ tử đồ đen, cũng không dám có chút chậm trễ.