Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7313 - Chương 7305: Thối Tỉnh (3)

Chương 7305: Thối tỉnh (3) Chương 7305: Thối tỉnh (3) Chương 7305: Thối tỉnh (3)

Nữ tử đồ đen như là bị đau đớn tâm thần, bỗng nhiên đứng dậy, cách không chộp lấy cái cổ ngỗng trắng như tuyết của Hoàng Hồng Dược, năm ngón tay hãm sâu, nắm ra vết ngón tay máu chảy đầm đìa.

Hoàng Hồng Dược lại không chút dao động, cũng chưa từng giãy dụa, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo cũng chưa từng biến hóa một chút nào.

Nàng chỉ bình tĩnh nói: “Nếu nói Tiêu Tiển là vì Thần Tú mà tử, vậy Huyền Hoàng thần tộc ta làm sao không phải vì Tiêu Tiển mà lưu lạc tới tình trạng hồm nay””

Đôi mắt nữ tử đồ đen nhìn chằm chằm Hoàng Hồng Dược một lúc lâu, cuối cùng thu tay, một lần nữa ngồi ở trước bàn ngọc.

Cái cổ trắng như tuyết của Hoàng Hồng Dược, năm vết ngón tay máu chảy đầm đìa vẫn còn, nhìn ghê người.

Nhưng nàng lại căn bản chưa từng để ý tới, nói:

“Còn có việc khác không, không có ta liên cáo từ.”

Nữ tử đồ đen đột nhiên nói:

“Năm đó, ngươi có phải cũng từng thích Tiêu Tiển hay không?”

Một câu bất thình lình này, khiến thân thể mềm mại của Hoàng Hồng Dược hơi cứng ngắc, sau khi ngẩn ra một phen, không khỏi cười lạnh nói:

“Buồn cười, ta không giống với ngươi, sẽ không thích một tên xấu xa tự xưng là đa tình, lại trêu hoa chẹo nguyệt khắp nơi!”

Nữ tử đồ đen ồ một tiếng, “Vậy thì tốt, nếu để ta biết, Thối tinh* Tiểu Hồng Dược trong miệng Tiêu Tiển đến nay lại còn tà tâm bất tử đối với Tiêu Tiển, cũng đừng trách ta không khách khí.” * ám chỉ đôi chân đẹp

Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo kia của Hoàng Hồng Dược đột nhiên đỏ lên, lông mày đôi mắt sắc bén như đao hiện lên xấu hổ và giận dữ không thể ức chế, “Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

Nữ tử đồ đen liếc xéo một đôi chân ngọc cực kỳ thẳng tắp thon dài đó của Hoàng Hồng Dược một cái, nói:

“Tên thân mật Tiêu Tiển đặt cho ngươi, chẳng lẽ đã quên? Thối tinh, ngọc thối (chân ngọc) đẹp đẽ như yêu tinh mê chết người không đền mạng, ta nghĩ mãi không ra, người đọc sách phong lưu háo sắc kia nên là đầu óc thế nào, mới sẽ đặt tên gọi thân mật như vậy!”

Trong lời nói tràn đầy châm chọc, cùng với một chút buồn bã như có như không.

Người đọc sách kia quả thực quá phong lưu.

Giống như không có nữ nhân nào có thể gắt gao trói buộc trái tim hắn, làm người ta hận đến ngứa răng, lại không làm gì được.

Hoàng Hồng Dược lúc này, gò má ửng đỏ, trong mắt đã cáu giận.

Thối tinh cách nói này, nàng rất quen thuộc.

Chỉ là lại cực ít có ai biết.

Năm đó Tiêu Tiển lúc lần đầu nhìn thấy nàng, nàng mặc một chiếc váy rất mộc mạc đơn giản, chỉ lộ ra một đoạn chân mà thôi.

Nhưng Tiêu Tiển lại chỉ nhìn một lần, liền chợt che mắt, nói câu “phi lễ chớ nhìn”, xoay người chạy trối chết.

Ngay lúc đó Hoàng Hồng Dược cảm thấy bất ngờ, còn có người đọc sách cổ hủ như vậy?

Nàng lập tức đuổi theo, tính trêu đùa người đọc sách cổ hủ thẹn thùng này một phen. Người đọc sách vẫn che mắt như cũ, vẻ mặt thống khổ thở dài nói:

“Đầu trách cô nương một đôi chân ngọc này quá đẹp, thẳng giống như thành tinh, ta người này tuy tràn ngập hạo nhiên chính khí, nhưng cũng không ngăn được sắc đẹp dụ hoặc như vậy, phàm là nhìn thêm một cái, tâm cảnh tất sẽ trầm luân, không thể rút ra được, cho nên chỉ có thể che mắt không nhìn, nhượng bộ lui binh, mong

cô nương lý giải, chớ làm hỏng đạo tâm của tal”

Lúc ấy, cả người Hoàng Hồng Dược đầu ngây ngốc, nhất thời nghẹn lời, không biết nên buôn bực, hay nên cao hứng.

Thẳng đến về sau, Hoàng Hồng Dược mới rõ, mình là bị Tiêu Tiển cấu thư sinh phong lưu háo sắc này đùa giỡn.

Người đọc sách hạ lưu kia vô sỉ nhất, còn to mồm không biết ngượng nói, hắn ngẫu nhiên đạt được một ít linh cảm, nếu mình bằng lòng để hắn nghiêm túc quan sát chân ngọc một phen, hắn nhất định có thể múa bút vẩy mực, viết ra một bài văn chương gấm vóc, tên cũng nghĩ sẵn rồi, là “Thối tỉnh phú” !

Lúc ấy, Hoàng Hồng Dược xấu hổ và giận dữ hỏng rồi, một cước mang cẩu thư sinh kia đạp bay ra ngoài!

Mà nay, bị nữ tử đồ đen nói đến “thối tinh” cái xưng hô này, Hoàng Hồng Dược kìm lòng không được nhớ tới những chuyện cũ này.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Cũng không dám nghĩ lại.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt Hoàng Hồng Dược lúc sáng lúc tối một phen.

Nữ tử đồ đen ngồi nơi đó, cũng ngẩn người không nói, rõ ràng cũng đắm chìm ở trong một ít hồi ức quá khứ. Sau một lúc, Hoàng Hồng Dược đột nhiên hít sâu một hơi, nói: “Tiêu Tiển sớm đã chết! Cái này cũng trôi qua năm tháng dài đằng đẳng rồi, ngươi hôm nay còn lấy cái này để gõ ta, không khỏi rất buồn cười.”

Nàng xoay người muốn rời khỏi.

Lại nghe nữ tử đồ đen giọng điệu kiên định nói: “Tiêu Tiển chưa chết! Ta đã tìm hiểu được, hắn đã là chuyển thế chỉ thân vị đại lão gia Kiếm Đế thành kia, cũng là chuyển thế chi thân của Tiêu Tiển!”

Lời này vừa nói ra, trực tiếp giống như long trời lở đất, khiến Hoàng Hồng Dược trợn to một đôi mắt đẹp, ngây ra ở nơi đó.

Trong lòng thì nhấc lên gợn sóng lớn!

Bởi vì, nàng vẫn là lần đầu biết được, giữa Mệnh Quan đời trước Tiêu Tiển cùng Mệnh Quan đời này Tô Dịch, thế mà là loại quan hệ này! Vậy chẳng phải là nói, Tô Dịch vẫn luôn đi theo bên người mình... Chính là Tiêu Tiến?

Hoàng Hồng Dược ngây ngốc.

Tựa như năm đó Tiêu Tiển bịt mắt, chẳng biết xấu hổ đùa giỡn nàng loại cảm giác kinh ngạc đó, cả người đều sắp ngây ngốc rồi.

“Ngươi thực cho rằng Hoàng Thần Tú một nữ nhân quỷ kế đa đoan như vậy, sẽ vì tiếp dẫn một Mệnh Quan chưa chất đến Mệnh Hà Khởi Nguyên mà liều mạng chiến đấu?”
Bình Luận (0)
Comment