Chương 7577: Tồn Nhương (2)
Chương 7577: Tồn Nhương (2) Chương 7577: Tồn Nhương (2)
Một cái đại biểu vận mệnh.
Một cái đại biểu kỷ nguyên văn minh.
Hai dòng sông giao nhau ở gốc cái cây to, liền so le lẫn nhau, lan tràn về phía trong hỗn độn.
Mà ở vị trí rễ cây, loáng thoáng tựa như có một bóng người khoanh chân ngồi, như cái bóng mây khói mờ miit.
“Chỉ thiếu một lần cơ hội tính mạng lột xác...”
Bóng người mờ mịt kia thâm nghĩ.
Sau đó, một luồng hào quang màu tím lóe lên, tung bay hóa thành một sợi tóc, rơi vào trong mái tóc dài của bóng người mờ mịt kia. Ngay sau đó, bóng người mờ mịt này phát ra một tiếng hừ lạnh, “Một chút suy sụp, thế mà thiếu kiên nhẫn như thế, xem ra vạn cổ năm tháng từ định đạo đến nay, bọn họ an nhàn quá lâu, dẫn tới ngay cả chút chuyện này cũng không chịu nổi.”
Nâng lên đầu ngón tay tinh tế trắng nõn, nhẹ nhàng ép một cái.
Nhất thời, một mảng ánh sáng màu tím hiện lên, lộ ra một hình ảnh.
Trong hình ảnh, là một miếu thổ địa cổ xưa rách nát, hương khói cường thịnh, đang có rất nhiều thiện nam tín nữ thắp hương cầu nguyện, hương nến lượn lờ.
Ngoài cửa miếu thờ, có một thanh niên áo xám ngồi xổm.
Thanh niên ôm cái bát to, đang sụp soạp ăn mỳ, lang thôn hổ yết, giống quỷ chết đói. Nếu nhìn kỹ dung mạo thần tượng cung phụng trong miếu thờ, lại rất tương tự với thanh niên áo xám này.
Thanh niên này, chính là ông từ quản lý hương khói của miếu thổ địa này.
Khi một hình ảnh hiện lên, thanh niên rõ ràng có điều phát hiện, bỗng quay đầu, nhìn về phía một nén nhang quanh năm cung phụng ở trên bàn thờ.
Một nén nhang đó ở trong mắt các phàm phu tục tử kia rất tầm thường.
Nhưng ở trong mắt thanh niên, một nén nhang kia lại ở giờ khắc này thiêu đốt ra một mảng quang ảnh màu tím.
Rắc!
Bát cơm ôm trong tay rơi vỡ trên mặt đất, nước canh vãi đầy đất. Thanh niên áo xám chậm rãi đứng dậy, hướng về một nén nhang kia hành một đại lễ, như khóc như cười, giọng run run, “Ty chức Tôn Nhương, ra mắt đại nhân!”
“Ngươi rời khỏi Hồng Mông thiên vực, đi Vận Mệnh thiên vực một chuyến.”
Dưới cây to, bóng người mờ mịt mở miệng, “Giúp ta làm một chuyện.”
“Còn xin đại nhân phân phó!”
Thanh niên áo xám tự xưng Tôn Nhương cung kính mở miệng.
Lập tức, một luồng thanh âm vang lên ở trong lòng thanh niên áo xám, “Đi điều tra một chút dẫn độ giả ở nơi nào.”
“Thuận tiện đi gặp Thiếu Hạo Sách một lần, cứ nói nếu bọn họ không giết được Mệnh Quan, đợi lúc ta xuất quan, bọn họ cũng không cần thiết ở lại trên đời nữa.”
“Làm xong những thứ này, ngươi trở về Hồng Mông thiên vực, tiếp tục theo dõi Phong Thiên Đài.”
Cả người hắn run lên, nghiêm nghị nói: “Thuộc hạ cẩn tuân pháp chỉ!”
Dưới cây to, bóng người mờ mịt tùy tay lau một cái,
Một hình ảnh kia nhất thời biến mất.
Bóng người mờ mịt kia thì ngồi im bất động, như những năm qua, lâm vào trong một loại hoàn cảnh trống trơn vô ngã.
Mà ở Hồng Mông thiên vực.
Trước bậc cửa một tòa miếu thổ địa hương khói cường thịnh kia, thẳng đến lúc thấy quang ảnh màu tím bao phủ trên một nén nhang kia biến mất không thấy, thanh niên áo xám Tôn Nhương lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
Hắn day day má, thở hắt ra một hơi, đột nh¡ên cười to.
Ở bên có một khách hành hương nhịn không được hỏi, “Ông từ Tôn, cớ sao bật cười?”
Khách hành hương hàng năm đến miếu thổ địa thắp hương cầu nguyện đều rỡ, ông từ Tôn này tính tình rộng rãi nhất, nhân duyên vô cùng tốt.
“Ta cần rời khỏi một đoạn thời gian.”
Tôn Nhương lộ ra một nụ cười ôn hòa toàn thân vô hại, “Đi ra ngoài một chút, xem xem thiên hạ này sau khi trải qua vạn cổ biến thiên, có cái gì biến hóa hay không.”
Khách hành hương ngẩn ngơ, có ý tứ gì? Lại thấy Tôn Nhương đột nhiên nói: “Ngươi có biết, ta vì sao tên Tôn Nhương hay không?”
Khách hành hương lắc lắc đầu.
“Tôn Nhương Tôn Nhương, cầu phúc nhương (trừ/ an) tai, có ta, tai kiếp liền không còn, mọi người đều có thể hồng phúc ngang trời! Ha hail”
Nói xong, Tôn Nhương sớm vung tay áo, cười lớn đi vê phía xa.
Dần dần biến mất ở thế giới phàm phu tục tử trải rộng này.
Sâm La thiên vực.
Thiếu Hạo Sách vẻ mặt âm trâm mở mắt. Ba vị thiên khiển giả khác thấy vậy, nhất thời đều đoán được kết quả, trong lòng cũng không tránh khỏi thất vọng.
“Thiếu Hạo huynh không cần nhụt chí.”
Sơn Hành Hư nói:
“Phán Quan đã bị thương nặng, Hoàng Thế Cực cũng nửa chất nửa sống, chỉ cần chúng ta tính toán kỹ hơn, muốn bắt đám người Tô Dịch, trái lại cũng không khó.”
Lúc này Thiếu Hạo Sách đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nói:
“Các vị nếu không chê, có thể tới tộc của ta một chuyến, cùng nhau bàn bạc việc này!”
Ba vị thiên khiển giả nhìn nhau một cái, suy nøghĩ một chút rồi đáp ứng.
Cùng lúc đó, Tô Dịch, Tố Uyển Quân, Hoàng Thế Cực, Phán Quan Bệ Trần thì đang hướng Về Tạo Hóa thiên vực lao đi.
“Lần này nếu không có Mệnh Quan đại nhân hỗ trợ, Bệ Trần ta hôm nay sợ là đã gặp kiếp nạn rồi."
Trên đường, Phán Quan cảm khái.
“Nói những thứ này làm 8ì.”
Tô Dịch khẽ lắc đầu, “Nếu không có đạo hữu hỗ trợ, chúng ta cũng không có khả năng bình yên từ Thiếu Hạo thị thoát thân.”
Hoàng Thế Cực nhịn không được hỏi, “Tô đạo hữu chẳng lẽ sớm đoán được, những lão gia hỏa kia sẽ vận dụng bí bảo định đạo giả tặng cho?”
Tô Dịch thuận miệng nói:
“Ở trong dự đoán của ta, Sơn Hành Hư, Chuyên Du Thiên Võ, Thái Hạo Kình Thương ba lão gia hỏa này đều bị thương, nếu không có nắm chắc, tuyệt đối không dám trực tiếp ra tay với Phán Quan.”