Chương 7586: Chưa từng thấy muốn ăn đòn như thế (2)
Chương 7586: Chưa từng thấy muốn ăn đòn như thế (2) Chương 7586: Chưa từng thấy muốn ăn đòn như thế (2)
Ánh mắt Tôn Nhương thì một lần nữa nhìn về phía Tố Uyển Quân, “Cô nương, ngươi không ngại theo ta cùng đi gặp Tô Dịch, ta trái lại có thể cam đoan, vô luận xảy ra chuyện gì, sẽ không liên lụy người khác. Hơn nữa, cũng sẽ không cho các thiên khiển giả kia cơ hội nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
“Mẹ ngươi, lão tử thèm ngươi giả từ bị? Có chim ngươi cứ ra tay!”
Vương Chấp Vô mắng to.
Thái Câu cũng cắn răng một cái, bất chấp mọi giá, ương huynh nói rất phải, có thể tử chiến vì Tô đại nhân, cũng là vinh hạnh của Thái mỗi”
Các kiếm tu Kiếm Đế thành kia chưa hé răng, nhưng ánh mắt lạnh lùng kiên cường kia, đã tỏ rõ thái độ của bọn họ.
Đám người Thái Hạo Linh Ngu, Hoàng Hồng Dược cũng như thế.
Đối với điều này, Tôn Nhương chỉ cười cười, chưa để ý tới.
Hoàng Thế Cực thì đột nhiên nói:
“Tôn Nhương, một lần này, coi như ta cầu ngươi!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều chấn động, trong lòng sinh ra cảm xúc lẫn lộn.
Đầu không ngờ, Hoàng Thế Cực một vị thiên khiển giả như vậy, lại sẽ ăn nói khép nép, đi cầu tình người taI
Tôn Nhương cũng không khỏi sửng sốt, vẻ mặt phức tạp, “Lão Hoàng, ngươi... Sao phải đến mức như vậy?”
Tố Uyển Quân quả quyết nói: “Không cần cầu hắn! Tô Dịch xưa nay không kiêng kị sinh tử, cũng không cần bất luận kẻ nào bởi vì hắn mà khom lưng của mình!”
Nàng làm ra quyết đoán, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Nhương, “Ta dẫn ngươi đi gặp hắn!”
Tôn Nhương ởi lên trước, vỗ vỗ bả vai Hoàng Thế Cực, thanh âm trầm thấp, mang theo một tia buồn bã, nói:
“Ngươi tới cầu ta, ta sẽ chỉ cảm thấy thẹn trong lòng, lão Hoàng, một lần này... Là Tôn Nhương ta có lỗi với ngươi, xin lỗi.”
Ánh mắt Hoàng Thế Cực nhìn chằm chằm Tôn Nhương, vẻ mặt biến ảo, vừa phẫn nộ, vừa cảm thấy rất vô lực.
Tôn Nhương người này chính là như thế, chỉ cần làm ra quyết định, vô luận là ai, đầu không thể thay đổi.
Cho dù là định đạo giả, cũng rất khó khiến Tôn Nhương đi làm chuyện hắn không muốn!
Tố Uyển Quân ngược lại rất bình tĩnh.
Nàng đời này trải qua sinh tử sát kiếp đếm không xuể, cũng rõ đổi là Tô Dịch ở đây, cũng sẽ làm ra quyết định giống với mình.
“Đi thôi.”
Tố Uyển Quân đi trước dẫn đường.
“Khoan đã.”
Tôn Nhương đột nhiên nâng tay ném, một luồng kiếm khí lao vút lên, lướt đến chỗ sâu trong bầu trời, biến mất không thấy.
Âm!
Ngoài Ngô Đồng động thiên sinh ra một tiếng va chạm kinh thiên động địa. Theo sát sau, một thanh âm chấn động giận dữ vang lên:
“Tôn Nhương, ngươi đây là ý gì?”
Là tiếng của Thái Hạo Kình Thương.
Mọi người lúc này mới ý thức được, một kiếm của Tôn Nhương lúc trước, lại là chém về phía trên người Thái Hạo Kình Thương ẩn nấp ở bên ngoài.
“Ta không thích bị người ta dùng làm đao.”
Tôn Nhương cười ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như xuyên thấu qua Ngô Đồng động thiên thấy được nơi chu hư chỗ vô ngần xa xôi kia, “Một kiếm này, coi như cho các vị cái nhắc nhở, ở trước khi ta rời khỏi Ngô Đồng bí cảnh, các vị tuyệt đối đừng mưu toan xuống sân, nhỡ đâu thương tổn đến bản thân, thì không ổn.”
Thanh âm xa xa truyền ra. Dứt lời, hắn lúc này mới hướng về Tố Uyển Quân làm ra một cái động tác mời, “Còn xin cô nương dẫn đường.”
Tố Uyển Quân cất bước mà đi.
Tôn Nhương đi theo sau đó.
Người khác đầu bị vây trong lồng giam trật tự, không thể giãy thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hoàng Thế Cực thở dài một tiếng.
Không thể không nói, định đạo giả an bài Tôn Nhương đến, quả thực chính là một chiêu bút tích như thần.
Đừng nói là hắn bị thương, cho dù là thời ổiẩm đỉnh phong, đối mặt Tôn Nhương cũng không có nắm chắc thắng lợi!
“Cũng không biết, Tô đạo hữu có thể hóa giải kiếp nạn này hay không.” Hoàng Thế Cực thấp thỏm lo âu.
Hơn ba tháng trước, Tô Dịch đã bắt đầu bế quan, đến nay chưa có bất cứ động tĩnh gì.
Ai cũng không biết, thương thế trên người Tô Dịch khép lại hay chưa.
Điều khiến Hoàng Thế Cực cảm thấy vô lực nhất là, cho dù thương thế Tô Dịch khôi phục, nhưng đối mặt Tôn Nhương, lại có thể có bao nhiêu hy vọng sống sót?
“Nếu là hắn còn thì tốt rồi..."
Giờ khắc này, Hoàng Thế Cực không hiểu sao nhớ tới tâm ma của đại lão gia.
Một trận chiến Cửu Khúc Thiên Lộ, không chỉ lấy được toàn thắng đơn giản như vậy, còn mang mọi chuyện sắp xếp rõ ràng minh bạch.
Thủ đoạn cỡ đó, quả thực vô cùng kì diệu. Mà Tô Dịch hôm nay, quả thực đã đủ mạnh, cũng có thể đánh chết tồn tại Chung Cực cảnh.
Nhưng mang đi so sánh, chung quy còn chưa thể thật sự đứng ngạo nghễ trên đời, so với thiên khiển giả cũng kém một mảng lớn.
Khi gặp được Tôn Nhương, nào có bao nhiêu phần thắng?
Không khí nặng nề áp lực.
Mọi người tâm sự nặng nề.
Mà ở trong chu hư quy tắc chỗ sâu trong Tạo Hóa thiên vực, Thái Hạo Kình Thương, Thiếu Hạo Sách, Sơn Hành Hư, Chuyên Du Thiên Võ bốn vị thiên khiển giả đều sớm chờ ở đó.
“Tôn Nhương này quả thực chính là cầm tỉnh con chó, trở mặt không nhận người!”
Thái Hạo Kình Thương sắc mặt khó coi. Vừa rồi, hắn vốn đã thi triển bí pháp, phân ra một luồng lực lượng, ý đồ lẻn vào trong Ngô Đồng bí cảnh.
Kết quả lại bị một kiếm đó của Tôn Nhương đánh tan.
Nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, thiếu chút nữa đã bị một kiếm này đả thương!
“Cũng quen biết nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết tính tình Tôn Nhương?”
Thiếu Hạo Sách nói:
“Gã này làm việc xưa nay lộng quyên hoành hành, làm theo ý mình, cực không được người ta thích, nhưng không thể không thừa nhận, hắn là một trong các thuộc hạ định đạo giả đại nhân coi trọng nhất."