Chương 7587: Áp chế cảnh giới đối phó ngươi, có gì không ổn? (1)
Chương 7587: Áp chế cảnh giới đối phó ngươi, có gì không ổn? (1) Chương 7587: Áp chế cảnh giới đối phó ngươi, có gì không ổn? (1)
Vẻ mặt Sơn Hành Hư phức tạp, “Quả thực, chúng ta đều không thể lấy được liên hệ với định đạo giả đại nhân, nhưng Tôn Nhương này lại có thể đạt được pháp chỉ đến từ định đạo giả đại nhân, bản thân cái này đã chứng minh, Tôn Nhương được coi trọng bao nhiêu.”
“Sai rồi, Tôn Nhương sở dĩ sẽ từ Hồng Mông thiên vực tiến đến, là vì định đạo giả đại nhân rất bất mãn đối với chúng taI”
Chuyên Du Thiên Võ trầm giọng nói.
Trong lòng mọi người rùng mình, nhớ tới Tôn Nhương lần này đến, đại biểu định đạo giả hạ đạt ý chỉ, vẻ mặt ai cũng biến ảo không thôi.
Giết không được Tô Dịch, thì khiến bọn họ những thiên khiển giả này phải chết!
Từ trong thái độ của định đạo giả, ai có thể không rõ, tha có bao nhiêu bất mãn đối với bọn họ?
“Chờ xem, lần này sau khi Tôn Nhương giết Tô Dịch, chúng ta thuận thế cùng nhau xuất kích, mang Ngô Đồng động thiên này cũng san bãng”
Trong ánh mắt Thiếu Hạo Sách tràn đầy sát khí.
Một lần này, không chỉ Tô Dịch phải chết, Huyên Hoàng thần tộc và Hoàng Thế Cực đều phải vì thế trả giá đắt!
Cùng lúc đó.
Trong cấm địa “Ngô Đồng thiên” của Huyền Hoàng thần tộc.
Khi Tố Uyển Quân và Tôn Nhương một trước một sau đến, trước hết bị kinh động, ngược lại không phải Tô Dịch.
Mà là...
Thanh Nhi!
Hồ lô vỏ xanh vốn treo bên hông Tô Dịch đột nhiên bay lên trời, bóng người Thanh Nhi lập tức xuất hiện ở phía trên hồ lô.
Sau đó, Tô Dịch đang nhắm mắt ngồi thiền mới bừng tỉnh.
“Tô đại nhân, có một vị khách không mời mà đến!
Trên khuôn mặt nhỏ thanh tú đáng yêu kia của Thanh Nhi hiếm thấy trở nên băng lạnh tới cực điểm, trong giọng nói mang theo hận ý không chút nào che giấu, “Là tên kiếm tiên vong ân phụ nghĩa, tội đáng chết vạn lần kia! Không ngờ, hắn thế mà còn sống..." Kiếm tiên?
Tô Dịch nhíu mày.
Căn bản không cần hỏi nữa, ở trong thần thức của hắn, đã xa xa thấy được Tố Uyển Quân cùng Tôn Nhương tới mảng cấm địa này.
Tố Uyển Quân bước chân nhẹ nhàng thong dong, đi về phía cây Ngô Đồng bên này.
Khuôn mặt xinh đẹp kỳ ảo kia của nàng chưa từng có một tia gợn sóng.
Sau khi đến Ngô Đồng thiên, nàng liền truyền âm, mang chuyện xảy ra ở Ngô Đồng động thiên nói đơn giản một lần.
Tô Dịch khẽ gật đầu, ánh mắt đặt ở trên người Tôn Nhương.
Một cổ kiếm tiên đến từ Hồng Mông thiên vực? Còn từng là “bạn cũ” với Hoàng Thế Cực?
Ở trên địa bàn Huyền Hoàng thần tộc, còn có thể thoải mái áp chế Hoàng Thế Cực, Tôn Nhương này lại nên có tu vi cường đại như thế nào?
Một khắc này, Tô Dịch cũng phỏng đoán ra, Tôn Nhương xuất hiện, tất nhiên là ra từ định đạo giả bày mưu đặt kế,
Càng là như thế, càng khiến Tô Dịch biết, định đạo giả cho dù biết chuyện xảy ra bên ngoài, trong thời gian ngắn cũng không cách nào tự mình để ý tới!
Tôn Nhương xuất hiện, đơn giản là tiến một bước chứng minh sự thực này.
Trên khuôn mặt Tôn Nhương vẫn treo nụ cười ấm áp, răng trắng như tuyết, trên người có một loại khí chất nhàn tản tự nhiên.
Nhưng ở sau khi đến Ngô Đồng thiên, nụ cười trên mặt hắn liên không thấy nữa.
Thay thế vào đó, là một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Giống như kích động, hổ thẹn, vui mừng, sầu não.
Dẫn tới biểu cảm trên khuôn mặt hắn cũng trở nên lúc sáng lúc tối, âm tình bất định.
Lời nói mang theo hận ý đó của Thanh Nhi, tuy là nói cho Tô Dịch nghe, nhưng lại rõ ràng rành mạch quanh quấn ở trong lòng Tôn Nhương.
Vong ân phụ nghĩa?
Tội đáng chất vạn lần?
Thì ra vạn cổ năm tháng trôi qua, nàng... Nàng còn không thể nguôi ngoai nha...
Tâm tình Tôn Nhương có chút trầm thấp. Hắn bước đi cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiêu.
Không thong dong như trước nữa.
“Tô đại nhân, người này tên là Tôn Nhương, một kiếm tiên ở hỗn độn lúc ban đầu nhất, một thân kiếm đạo đó của hắn, đầu do chủ thươợng nhà ta truyền thụ, nhưng hắn... Lại là đại phản đồ bội bạc!”
Thanh Nhi đứng ở trên hồ lô vỏ xanh, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tràn ngập hận ý.
Tô Dịch cảm thấy rất kinh ngạc, “Hắn từng là truyền nhân của chủ thượng nhà ngươi?”
Thanh Nhi lắc đầu, “Không phải, chủ thượng nhà ta chưa từng thu đồ đệ, Tôn Nhương này là cơ duyên xảo hợp, mới đạt được chủ thượng nhà ta thụ nghiệp.”
Tô Dịch ồ một tiếng, trong lòng âm thầm kinh ngạc không thôi.
Một thân đạo nghiệp của Tôn Nhương, thế mà lại truyền thừa từ dẫn độ giả?
Vậy đạo hạnh của dẫn độ giả lại nên cao bao nhiêu?
“Dẫn độ giả tiền bối tuy không nhận ta truyền nhân này, nhưng ở trong lòng ta, lại luôn cảm động và nhớ nhung ân thụ nghiệp của tiền bối.”
Nơi xa, Tôn Nhương đã đi tới, hắn hai tay ôm quyền, hướng về Thanh Nhi chắp tay, “Thanh Nhi cô nương, đã lâu không gặp.”
Thanh Nhi ghét cay ghét đắng nói:
“Ngươi đừng vội hướng ta hành lễ, ta thừa nhận không nổi!”
Tôn Nhương cười khổ một tiếng, “Thanh Nhi cô nương coi ta là thù địch tội ác tày trời, nhưng trong lòng ta, Thanh Nhi cô nương như người thân của ta, chưa bao giờ thay đổi.”
Thanh Nhi lạnh lùng nói:
“Ngươi lần này đến, chính là vì nói những lời thừa quỷ cũng không tin này?”
Tôn Nhương hít sâu một hơi, nói:
“Ta phụng mệnh định đạo giả đại nhân, đến điều tra tung tích dẫn độ giả tiền bối.”
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Nhi càng thêm lạnh như băng, “Thì ra ngươi không chỉ là vong ân phụ nghĩa, còn muốn giúp định đạo giả đến đối phó chủ thượng nhà ta! Tôn Nhương, ngươi thật đúng là lòng lang dạ sói!”
Tôn Nhương thở dài nói:
“Thanh Nhi cô nương, trong này có ẩn tình kh-
ác, chờ gặp được dẫn độ giả tiền bối, tin tưởng nàng khẳng định sẽ hiểu cho lựa chọn của ta lúc trước.”