Chương 7588: Áp chế cảnh giới đối phó ngươi, có gì không ổn? (2)
Chương 7588: Áp chế cảnh giới đối phó ngươi, có gì không ổn? (2) Chương 7588: Áp chế cảnh giới đối phó ngươi, có gì không ổn? (2)
Thanh Nhi lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ nói cho ngươi sao?”
Tôn Nhương nhất thời trầm mặc.
Tô Dịch và Tố Uyển Quân luôn ở bên cạnh xem, tuy không rõ nguyên do, lại nhìn ra Tôn Nhương và Thanh Nhi rõ ràng đã sớm quen biết, nhưng hôm nay lại như nước với lửa.
“Thanh Nhi cô nương, còn xin đừng làm ta khó xử.”
Hồi lâu sau, Tôn Nhương chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt đã không có bất cứ cảm xúc dao động nào, chỉ lằng lặng nhìn Thanh Nhi, nói: “Nếu ngươi đáp ứng dẫn ta đi gặp dẫn độ giả tiền bối, ta hôm nay có thể cam đoan, thả Tô Dịch một lần!” Thanh Nhi ngẩn ra, nhất thời chần chờ.
Cho dù nàng thù ghét Tôn Nhương, trong lòng thực ra biết rõ, kẻ này là một nhân vật đáng sợ cực kỳ khủng bố.
Ngay cả chủ thượng cũng từng nói, Tôn Nhương chỉ cần bước lên con đường kiếm tiên, thành tựu về sau, không ai có thể đối kháng!
Nếu Tôn Nhương ra tay đối phó Tô Dịch, trong lòng Thanh Nhi cũng thực không có nắm chắc có thể ngăn được Tôn Nhương.
“Lấy ta làm áp chế, trải qua ta đồng ý chưa?”
Tô Dịch lập tức đứng ra, nói với Thanh Nhi: “Không cần bởi vì ta, mà lựa chọn trao đổi, cho dù ngươi đáp ứng, ta cũng không đáp ứng.”
Thanh Nhi ngẩn ngơ, nói: “Nhưng mà...”
Tô Dịch nói: “Không có nhưng nhị gì hết.” Nói xong, hắn từ trên cây Ngô Đồng ổi xuống, cất bước tới cách Tôn Nhương không xa, nói, thản nhiên nói:
“Muốn ra tay, ta phụng bồi, chỉ là không biết, lưỡi kiếm của các hạ sắc hay không!”
Cách đó không xa, Tố Uyển Quân chỉ lằng lặng nhìn, không ngăn cản, cũng chưa tiến lên.
Thanh Nhi thì lo lắng nói:
“Tô đại nhân, cho dù để tên vong ân phụ nghĩa kia gặp được chủ thượng nhà ta, cũng không sao, trái lại, chính hắn chủ động đưa lên cửa, chủ thượng nhà ta khẳng định sẽ không dễ dàng tha cho hắn!”
Tôn Nhương nhịn không được gật đầu nói; “Thanh Nhi cô nương nói rất đúng, việc hôm nay nếu có thể giải quyết như vậy, tự nhiên tốt nhất.”
Tô Dịch có chút xem không hiểu Tôn Nhương này. Làm thủ hạ của định đạo giả, kẻ này lần này đến, ý đồ thật sự, rõ ràng không phải hướng về phía giết mình mà đến.
“Không cần nhiều lời, chủ thượng nhà ngươi với ta có ân chỉ điểm, cũng từng dặn dò bảo ta chiếu cố ngươi, ta nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.”
Tô Dịch nói xong, ánh mắt nhìn thẳng Tôn Nhương, “Ngươi đã là kiếm tu, cũng đừng nói lời thừa, nếu muốn mang đi Thanh Nhi, qua ta một cửa này trước!”
Tôn Nhương nhịn không được cười lên, “Thiấu Hạo Sách mấy tên đó ước gì mượn tay ta giết ngươi, mà ta niệm ở trên mặt mũi Hoàng Thế Cực, Thanh Nhi cô nương, đã cho ngươi cơ hội cầu sinh, ngươi chớ có tự sai lầm, nếu không, tâm ý của lão Hoàng cùng Thanh Nhi cô nương sẽ nước chảy về biển đông!”
Lời nói rất khách khí, nhưng thực ra chỉ thiếu cảnh cáo Tô Dịch đừng có không biết tốt xấu.
Tô Dịch hai tay phất ống tay áo, chỉ hỏi: “Có dám chiến một trận hay không””
Nụ cười trên mặt Tôn Nhương biến mất.
Bầu không khí trong thiên địa chợt nặng nề áp lực.
Thanh Nhi đang muốn nói cái gì, đã bị Tố Uyến Quân ngăn cản, “Đừng khuyên hắn, kiếm tu gặp nhau, không nhường được.”
Thanh Nhi lặng lẽ thở dài, lầm bẩm:
“Sớm biết như thế, ta nên ngay lập tức chủ động đáp ứng tên kia, hôm nay lại làm hại Tô đại nhân ra tay vì ta, ta...”
Nói xong lời cuối cùng, đã không nói tiếp đưỢC.
Nhưng bộ dáng lo lắng hối hận đó, khiến Tố Uyển Quân cũng không khỏi thương tiếc một phen, tiểu cô nương này, thật sự là vô cùng tốt.
Tôn Nhương giờ phút này cũng thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Thanh Nhị, lại nhìn nhìn Tô Dịch, do dự một lúc lâu, mới nói:
“Mà thôi, ta cho hắn một cái cơ hội kiếm đạo tranh phong! Cam đoan không để hắn chết là được!”
Sau khi làm ra quyết đoán này, khuôn mặt Tôn Nhương lập tức trở nên trong vắt như nước, khí chất toàn thân cũng lặng yên biến hóa.
Ở trên người hắn, một thân tu vi thế mà lại liên tiếp áp chế xuống, trong chớp mắt mà thôi, đã áp chế đến cấp bậc Nguyên Thủy cảnh đại viên mãn.
Sau đó, Tôn Nhương nói:
“Nếu ngươi là kiếm khách kia, ta tất lấy mạng chém giết, cho dù bị một kiếm giết cũng không -
sao. Nhưng ngươi chung quy không phải hắn, vậy thử một chút, ngươi rốt cuộc có thể khiến ta vận cảnh cáo Tô Dịch đừng có không biết tốt xấu.
Tô Dịch hai tay phất ống tay áo, chỉ hỏi: “Có dám chiến một trận hay không””
Nụ cười trên mặt Tôn Nhương biến mất.
Bầu không khí trong thiên địa chợt nặng nề áp lực.
Thanh Nhi đang muốn nói cái gì, đã bị Tố Uyến Quân ngăn cản, “Đừng khuyên hắn, kiếm tu gặp nhau, không nhường được.”
Thanh Nhi lặng lẽ thở dài, lầm bẩm:
“Sớm biết như thế, ta nên ngay lập tức chủ động đáp ứng tên kia, hôm nay lại làm hại Tô đại nhân ra tay vì ta, ta...”
Nói xong lời cuối cùng, đã không nói tiếp đưỢC.
Nhưng bộ dáng lo lắng hối hận đó, khiến Tố Uyển Quân cũng không khỏi thương tiếc một phen, tiểu cô nương này, thật sự là vô cùng tốt.
Tôn Nhương giờ phút này cũng thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Thanh Nhị, lại nhìn nhìn Tô Dịch, do dự một lúc lâu, mới nói:
“Mà thôi, ta cho hắn một cái cơ hội kiếm đạo tranh phong! Cam đoan không để hắn chết là được!”
Sau khi làm ra quyết đoán này, khuôn mặt Tôn Nhương lập tức trở nên trong vắt như nước, khí chất toàn thân cũng lặng yên biến hóa.
Ở trên người hắn, một thân tu vi thế mà lại liên tiếp áp chế xuống, trong chớp mắt mà thôi, đã áp chế đến cấp bậc Nguyên Thủy cảnh đại viên mãn.
Sau đó, Tôn Nhương nói:
“Nếu ngươi là kiếm khách kia, ta tất lấy mạng chém giết, cho dù bị một kiếm giết cũng không -
sao. Nhưng ngươi chung quy không phải hắn, vậy thử một chút, ngươi rốt cuộc có thể khiến ta vận dụng bao nhiêu lực lượng!”
Tô Dịch lại nhíu mày nói:
“Kiếm tu tranh phong, nào cần áp chế cảnh giới?”
Tôn Nhương mỉm cười nói:
“Đối phó ngươi, có gì không ổn?”
Tô Dịch không nhiều lời nữa, tiến lên một bước, dựng ngón tay như kiếm, chém qua một kiếm.
Thiên địa yên tính, hư không vô thanh.
Một kiếm này, thế mà chưa nhấc lên bất cứ một tia động tĩnh nào.
Nhưng mỉm cười trên mặt Tôn Nhương lại chợt đọng lại, ở chỗ sâu trong đôi mắt có ánh lửa dọa người chợt lóe qua.
Hầu như cùng lúc, hắn cũng ra tay, năm ngón tay thu nạp ngưng tụ như mũi kiếm, điểm một cái trên không. Phành!
Một tiếng vang trầm.
Bóng người Tôn Nhương bỗng lui mấy chục trượng.
Năm ngón tay xương khớp nổ tung, cổ tay gãy, cả cánh tay phải đầu đang không chịu khống chế run rẩy.
Sau đó, Ngô Đồng thiên này mới vang lên một tiếng nổ vang như sấm rền.
Ở nơi hai người tranh phong, hư không xuất hiện vô số vết nứt, lập tức nổ tung, như dòng lũ hủy diệt theo đó khuếch tán ra.
Toàn bộ thiên địa theo đó kịch liệt run rầy.
Tố Uyển Quân không khỏi nổi lên một chút nét kinh ngạc. Phành!
Một tiếng vang trầm.
Bóng người Tôn Nhương bỗng lui mấy chục trƯỢng. chế run rẩy.
Sau đó, Ngô Đồng thiên này mới vang lên một tiếng nổ vang như sấm rền.
Ở nơi hai người tranh phong, hư không xuất hiện vô số vết nứt, lập tức nổ tung, như dòng lũ hủy diệt theo đó khuếch tán ra.
Toàn bộ thiên địa theo đó kịch liệt run rầy.
Tố Uyển Quân không khỏi nổi lên một chút nét kinh ngạc.
mm =e—~-_.._..._._._.Ă—ĂẮ—B Phành!
Một tiếng vang trầm.
Bóng người Tôn Nhương bỗng lui mấy chục trượng.
Năm ngón tay xương khớp nổ tung, cổ tay gãy, cả cánh tay phải đầu đang không chịu khống chế run rẩy.
Sau đó, Ngô Đồng thiên này mới vang lên một tiếng nổ vang như sấm rền.
Ở nơi hai người tranh phong, hư không xuất hiện vô số vết nứt, lập tức nổ tung, như dòng lũ hủy diệt theo đó khuếch tán ra.
Toàn bộ thiên địa theo đó kịch liệt run rầy.
Tố Uyển Quân không khỏi nổi lên một chút nét kinh ngạc. Nàng nhìn ra, Tôn Nhương ở trong một đòn này, thà rằng liều mạng bị thương, cũng chưa từng vận dụng đạo hạnh vượt qua phạm trù Nguyên Thủy cảnh.
Cho nên mới sẽ bị đánh tan.