Chương 7589: Đánh thức chiến ý (1)
Chương 7589: Đánh thức chiến ý (1) Chương 7589: Đánh thức chiến ý (1)
Nếu không, lấy đạo hạnh của hắn, đủ có thể dễ dàng hóa giải một đòn này của Tô Dịch.
“Áp chế cảnh giới đến đối phó ta, còn thỏa đáng?”
Tô Dịch mở miệng, hắn cũng nhìn ra nguyên nhân Tôn Nhương bị thương, có chút bất ngờ.
Nơi xa, Tôn Nhương vung vẩy cánh tay phải, nhất thời thương thế bàn tay cùng cổ tay lặng yên biến mất, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.
Sau đó, hắn bấm tay hướng lên trời điểm một cái.
Lực lượng chu hư quy tắc Ngô Đồng thiên này nhất thời lặng yên xảy ra biến hóa, mang dư âm chiến đấu hãy còn đang khuếch tán kia đều triệt tiêu hóa giải.
Làm xong những thứ này, Tôn Nhương lúc này mới cười cười, nói: “Trong cùng cảnh giới, đặt ở niên đại hỗn độn lúc ban đầu nhất, sợ cũng đã tìm không ra kiếm tu so với ngươi càng mạnh hơn, quả thực khiến ta mở rộng tâm mắt, cũng cuối cùng rõ, vì sao bọn Thiếu Hạo Sách coi ngươi là họa lớn trong lòng.”
Tô Dịch nhíu mày, lúc này mới ý thức được, thì ra Tôn Nhương làm như vậy, là lấy tu vi cùng cảnh giới thử mình.
Điều này làm Tô Dịch có chút khó chịu, có một loại cảm giác bị người ta cậy già lên mặt.
Chính như Vương Chấp Vô nói, trên người Tôn Nhương này có một khí chất gợi đòn!
Thanh Nhi đột nhiên nói: “Tôn Nhương, ngươi năng lực như vậy, có dám luôn ở cùng cảnh giới đối chiến với Tô đại nhân hay không?”
Tôn Nhương không khỏi cười khổ một tiếng, “Thanh Nhi cô nương chẳng lẽ cho rằng, ta là chịu ngược cuồng không biết tự lượng sức mình sao?”
“Không dám?”
Thanh Nhi tiếp tục khích tướng.
Tôn Nhương lại không bận tâm, nghiêm túc nói: “Không dám.”
Thanh Nhi cũng không khỏi nghẹn lời.
Cũng bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, liền thấy trên người Tôn Nhương hiện ra khí tức tu vi Đạo Tổ cảnh, cười nói: “Thử lại chút?”
Giọng điệu thoải mái kia, tựa như coi trận kiếm đạo quyết đấu này thành chơi đùa tìm niềm vui.
Đừng nói Tô Dịch, Tố Uyển Quân cũng không khỏi nhíu mày, gã này có lẽ vô cùng đáng sợ, nhưng tính tình này...
Cũng thật gợi đòn nhal
Tô Dịch sải bước đi về phía Tôn Nhương.
Bước ra mỗi một bước, trên người liền có một luồng uy thế vô hình đang dâng trào, có kiếm ý tối nghĩa đang súc tích.
Khi bước ra bước thứ nhất, Tôn Nhương còn vẻ mặt tự nhiên, bất động như chuông, lấy một loại ánh mắt thưởng thức đang đánh giá một thân khí cơ biến hóa của Tô Dịch.
Thẳng đến một chớp mắt đó Tô Dịch bước ra bước thứ hai, đôi mắt Tôn Nhương co lại, nụ cười trên mặt lặng yên biến mất. ếm đạo quyết đấu này thành chơi đùa tìm niềm vui.
Đừng nói Tô Dịch, Tố Uyển Quân cũng không khỏi nhíu mày, gã này có lẽ vô cùng đáng sợ, nhưng tính tình này...
Tô Dịch sải bước đi về phía Tôn Nhương.
Bước ra mỗi một bước, trên người liền có một luồng uy thế vô hình đang dâng trào, có kiếm ý tối nghĩa đang súc tích.
Khi bước ra bước thứ nhất, Tôn Nhương còn vẻ mặt tự nhiên, bất động như chuông, lấy một loại ánh mắt thưởng thức đang đánh giá một thân khí cơ biến hóa của Tô Dịch.
Thẳng đến một chớp mắt đó Tô Dịch bước ra bước thứ hai, đôi mắt Tôn Nhương co lại, nụ cười trên mặt lặng yên biến mất.
mmee.-ễẳằĂẮẳẮ=ềẳằ.ẳ.. ếm đạo quyết đấu này thành chơi đùa tìm niềm vui.
Đừng nói Tô Dịch, Tố Uyển Quân cũng không khỏi nhíu mày, gã này có lẽ vô cùng đáng sợ, nhưng tính tình này...
Cũng thật gợi đòn nhal
Tô Dịch sải bước đi về phía Tôn Nhương.
Bước ra mỗi một bước, trên người liền có một luồng uy thế vô hình đang dâng trào, có kiếm ý tối nghĩa đang súc tích.
Khi bước ra bước thứ nhất, Tôn Nhương còn vẻ mặt tự nhiên, bất động như chuông, lấy một loại ánh mắt thưởng thức đang đánh giá một thân khí cơ biến hóa của Tô Dịch.
Thẳng đến một chớp mắt đó Tô Dịch bước ra bước thứ hai, đôi mắt Tôn Nhương co lại, nụ cười trên mặt lặng yên biến mất. Một thân tu vi Đạo Tổ cảnh kia của hắn, cũng ở một khắc này ầm ầm vận chuyển tới trình độ chưa từng có.
Quanh thân cao thấp, có các luồng kiếm khí màu tuyết trắng như xiềng xích đan xen lẫn nhau lưu chuyển.
Thẳng đến khi Tô Dịch bước ra bước thứ ba —
Tôn Nhương nheo mắt, trực tiếp như con mèo bị giẫm phải cái đuôi, bóng người lui bắn về, muốn kéo giãn khoảng cách với Tô Dịch.
Nhưng ngay lúc này, Tô Dịch đã ra tay!
Cất bước tiến lên, quyền ra như kiếm.
Đơn giản đến không chút hoa mỹ đáng nói.
Chu hư quy tắc Ngô Đồng thiên, lúc trước đã bị Tôn Nhương ra tay thay đổi, trở nên vững như thành đồng.
Nhưng theo Tô Dịch đánh ra một đòn này, toàn bộ Ngô Đồng thiên chợt chấn động, thập phương hư không như mặt biển nhấc lên cơn lốc, kịch liệt cuồn cuộn nổ vang.
Tôn Nhương thầm hô không ổn, cùng lúc lui bắn về, hai tay đẩy ngang, thế mà như quét ngang kiếm ra, kiếm khí trắng phau lấp lánh nhất thời như trời long đất lở bùng nổ ra.
Nhưng đối mặt một quyền này của Tô Dịch, lại trực tiếp giống như tờ giấy, dễ dàng địa bị đánh tan phá vỡ.
Âm! !
Tôn Nhương hai tay muốn nứt, cả người bị đánh bay đi, dưới kiếm ý vô cùng bá đạo kia bùng nổ, khiến hắn trực tiếp như bị núi thần đập lên trên người. Con mẹ nó, chiến lực của ta ở Đạo Tổ cảnh, giết những tuyệt thế Đạo Tổ kia như chơi đùa, sao lại không ngăn được một quyền của tên này?
Tôn Nhương hít vào ngụm khí lạnh.
Còn chưa chờ đứng vững, Âm một tiếng, Tô Dịch sớm đã vung quyền đánh đến, mỗi quyền một nhanh hơn, từng quyền như kiếm, kiếm khí như từng cơn thủy triều rợp trời rợp đất mà đến, một đợt vừa yên đợt sau lại nổi lên.
Tôn Nhương bất chấp nghĩ nhiều, toàn lực ngăn cản.
Ở thời đại hỗn độn lúc ban đầu nhất, hắn cũng từng ở Đạo Tổ cảnh ngạo thị thiên hạ cùng thế hệ, một thanh kiếm tiên sát phạt chư thiên, phong lưu tới cực điểm.
Nhưng lúc này, hắn lại kinh ngạc phát hiện, lấy chiến lực Đạo Tổ cảnh kia của hắn, khi đối mặt Tô Dịch công phạt, thế mà hoàn toàn không có bao nhiêu sức chống đỡ.
Cũng không phải Tô Dịch trình độ kiếm đạo cao bao nhiêu.
Mà là chiến lực cấp bậc Nguyên Thủy cảnh kia của bản thân đối phương đã nghịch thiên tới cực điểm, có được uy năng vô song nhất lực hàng thập hội (một phần sức phá mười phần kỹ xảo).
Lại phối hợp lực lượng kiếm đạo, quả thực mạnh đến mức không thể nói lý!
Chớp mắt mà thôi, Tôn Nhương đã bị đánh văng xuống đất, thân thể tổn hại đổ máu, mặt mũi bầm dập, xương không biết gãy bao nhiêu cái.
Hắn trái lại cũng kiên cường, không nói một lời, cứng rắn thừa nhận, cũng không kêu một tiếng.
Nhưng bị Tô Dịch không ngừng đánh ở trên mặt, thì khiến hắn có chút căm tức, ý thức được Tô Dịch rõ ràng là cố ý.
Ở trong mắt Tố Uyển Quân cùng Thanh -
Nhi, giờ phút này Tô Dịch chính là mang Tôn Nhương đè trên mặt đất đánh tơi bời, cứ phải gọi là từng quyền đến thịt, tanh máu chói mắt.
Lại là một quyền hướng về mặt đánh tới, Tôn Nhương đã sớm hoàn toàn biến dạng kiêm chế không được nữa, giận dữ cười nói:
“Hảo tiểu tử, nghiện rồi phải không?”