Chương 7596: Chưa biết tử, sao biết sinh (1)
Chương 7596: Chưa biết tử, sao biết sinh (1) Chương 7596: Chưa biết tử, sao biết sinh (1)
Hắn bị chém giết thê thảm chật vật, lại căn bản không để ý, ngược lại nhìn chằm chằm Bạch Thuật, lầm bẩm: “Nói tới, ta phải cảm tạ Tô Mệnh Quan, không ngờ, thì ra là hắn cứu ngươi và..."
“Có lẽ, đây là ý trời, để ta ở sau khi cách vạn cổ, khi lần đầu tiên rời khỏi Hồng Mông thiên vực, liền sặp lại sư đệ ngươi, quá tốt rồi...”
Âm!
Cả người hắn lại một lần nữa bị đánh bay.
Mắt thấy Bạch Thuật lại đánh tới, Tôn Nhương đột nhiên khoát tay, đặt ở trên vai Bạch Thuật, người sau nhất thời không thể nhúc nhích.
Mà ánh mắt Tôn Nhương thì nhìn về phía Tô Dịch xa xa ngã ngồi dưới đất, nghiêm túc nói: “Ta nhận thua, nhưng... Thua rất cao hứng!”
Tôn Nhương nhận thua.
Hắn cả người chảy máu, bộ dáng chật vật, quân áo đầu bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẻ mặt đều là cao hứng không giấu được.
Kết quả như vậy, rất ra ngoài Tô Dịch, Tố Uyến Quân cùng Thanh Nhi dự kiến.
Hiển nhiên, tất cả đều có liên quan với Bạch Thuật.
Có thể khiến kiếm tiên Tôn Nhương làm ra nhượng bộ như thế, có thể thấy được ở trong lòng hắn, địa vị Bạch Thuật cao cỡ nào.
Bạch Thuật lại xanh mặt, giọng điệu lạnh như băng, “Bớt giả mù sa mưa! Tô Mệnh Quan thành bại, nào phải ngươi có thế nhường ra?”
Hắn bị đè bả vai, không thể nhúc nhích, nhưng lại không hề sợ hãi, đuôi lông mày không chút nào che giấu hận ý cùng sát khí.
Tôn Nhương cười ôn hòa, “Sư đệ nói rất đúng, ở trong kiếm đạo tranh phong, thật là hắn thắng, mà không phải ta chắp tay nhường.”
Nói xong, hắn lau vết máu khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Nhi, “Chẳng qua, Thanh Nhi cô nương vẫn phải theo ta đi một chuyến. Tô Mệnh Quan hoàn toàn có thể yên tâm, lấy giao tình của ta cùng Thanh Nhi cô nương, tuyệt đối sẽ không hại nàng.”
Trong lòng Tố Uyển Quân trầm xuống.
Hiển nhiên, Bạch Thuật xuất hiện, cũng không cách nào khiến Tôn Nhương thay đổi lập trường.
Quả thật, hắn đã hướng Tô Dịch nhận thua.
Nhưng đó đầu là xem ở trên mặt mũi Bạch Thuật mà thôi, ai cũng sẽ không coi là thật.
“Có ta ở đây, sẽ không để ngươi như nguyện.”
Tô Dịch gian nan từ trên mặt đất đứng dậy, suy yếu tới mức như một trận gió có thể mang cả người hắn thổi tan, hóa thành tro bụi.
Một thân tử khí dày nặng kia đang mắt thường có thể thấy được ăn mòn sinh cơ còn sót lại không nhiều kia của hắn.
Đúng như nến tàn trong gió, lung lay sắp đổ, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Hắn tình cảnh như vậy, lại nói ra một câu như vậy, nào còn có một tia uy hiếp đáng nói?
Tố Uyển Quân đau lòng, nhiều lần muốn đỡ Tô Dịch, nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Kiếm tu tự có ngạo cốt cùng mặt mũi của kiếm tu.
Sinh tử cũng đã nhìn phai nhạt, được người ta đỡ, tính là chuyện gì?
“Tô Mệnh Quan đối với sư đệ ta có ân cứu mạng, ta tự nhiên nhớ trong lòng.”
Ánh mắt Tôn Nhương bình tĩnh, “Nhưng ta đã nhận lệnh tra tìm tung tích của dẫn độ giả, tự nhiên sẽ không bỏ dở nửa chừng.”
Nói xong, hắn chắp tay, “Còn xin đừng khiến ta khó xử!”
Âm!
Bạch Thuật trực tiếp ra tay, chém ra một kiếm.
Hướng thẳng tới đầu Tôn Nhương!
Tôn Nhương vẫn duy trì động tác chắp tay, không chút nhúc nhích, mặc cho một kiếm này chém vào trên cổ, máu tươi bắn ra, vết kiếm cực sâu.
Nhưng trong nháy mắt, vết thương đã khép lại, biến mất không thấy.
Hận ý trong lòng Bạch Thuật nồng đậm cỡ nào, nhưng đối mặt Tôn Nhương đánh không đánh trả, lại không thể giết chết, trong lòng cũng không khỏi dâng lên sự vô lực thật sâu.
“Bạch Thuật đạo hữu, ngươi tạm lui ra.”
Tô Dịch mở miệng.
Bạch Thuật thở dài, hổ thẹn nói:
“Để các vị chê cười, nếu không phải ta hôm nay còn chưa... Mà thôi.”
Anh hùng tuổi xế chiều, không thể nhắc về cái dũng năm đó.
Chỉ khiến đau lòng thêm. Bạch Thuật lui đến một bên, sắc mặt vẫn xanh mét, trong ánh mắt nhìn về phía Tôn Nhương hận ý như hàn băng vạn cổ không tan.
“Đạo hữu đã nghĩ thông suốt hay chưa?”
Tôn Nhương hỏi, vẫn duy trì tư thái chắp tay.
Tô Dịch lấy ra một tấm bí phù, động tác chậm chạp øïian nan, đầu ngón tay cũng đang khẽ run lên, một màn nhỏ bé này, khiến hốc mắt Tố Uyển Quân đỏ bừng.
Tô Dịch nầng bí phù lên, “Cho ngươi.”
Tôn Nhương tuy không hiểu ra sao, vẫn đưa tay cách không gian hút bí phù tới.
“Đây là?”
Đôi mắt Tôn Nhương co lại, chấn động nói: “Khí tức của dẫn độ giả?” Tô Dịch gật đầu nói: “Bằng bí phù này, có thể khiến ngươi tìm được dẫn độ giả, đây cũng là sắp xếp của nàng.”
Tôn Nhương giật mình.
Thanh Nhi nhịn không được nói: “Tô đại nhân, ngài là nói, chủ nhân đã biết được chuyện của Tôn Nhương, nhắc nhở ngài giao cho hắn khối bí phù này?”
“Không sai.”
Ánh mắt Tô Dịch nhìn Tôn Nhương, nói: “Thật ra, sớm nên ở trước khi quyết đấu, đã giao cho ngươi tấm bí phù này.”
Tôn Nhương khó hiểu nói: “Cái này lại là cớ gì ?2”
Tô Dịch nói: “Khó được gặp một kiếm tu như các hạ, tự nhiên thấy cái mình thích là thèm, nếu không chiến trước một trận, trong lòng nhất định lưu lại tiếc nuối.”
Lập tức, ánh mắt Tôn Nhương xảy ra biến hóa vi diệu, khóe môi cũng giật giật một phen, hoàn toàn hiểu ra, Tô Dịch nói rất dễ nghe, thực ra ngay từ đầu đã mang mình coi là đá mài kiếm!
Có tấm bí phù đó trong tay, cho dù mình hạ tử thủ, Tô Dịch cũng có biện pháp khiến mình không thể không dừng tay!
Tự nhiên, Tô Dịch có thể không hề cố ky lấy mình để mài lưỡi kiếm.
Hắn cười khổ một tiếng, cảm khái nói:
“Tô đạo hữu thật đúng là đảm phách hơn người, làm việc ngoài dự đoán của mọi người.”