Chương 7597: Chưa biết tử, sao biết sinh (2)
Chương 7597: Chưa biết tử, sao biết sinh (2) Chương 7597: Chưa biết tử, sao biết sinh (2)
Hắn trái lại cũng chưa thể nói là giận dữ.
Chỉ bằng Tô Dịch cứu sống Bạch Thuật một điểm này, hắn cũng sẽ không so đo cái gì.
Mà lúc này, Tố Uyển Quân chỉ muốn hung hăng véo Tô Dịch một cái, gã này cũng quá biết che giấu, hại mình cùng Thanh Nhi lo lắng một hồi vô íchl
Chỉ là, nhìn Tô Dịch người đầy tử khí, trong lòng Tố Uyển Quân lại thương tiếc một phen, một tia giận dữ kia trong lòng cũng không còn sót lại chút gì.
“Nhưng tình trạng trước mắt của ngươi, chỉ sợ không ổn đâu nhỉ?”
Tôn Nhương nhìn Tô Dịch, hắn cũng cảm nhận được, sinh cơ của Tô Dịch đã tới bên bờ vực khô kiệt.
Tô Dịch chỉ nói một câu “Chưa biết tử, sao biết sinh?”
Nói xong, Tô Dịch thế mà cảm tạ từ đáy lòng: “Chính là mượn lưỡi kiếm của các hạ, giúp ta ở giữa sinh tử huyễn diệt, thể ngộ được bí mật tử vong, tiến một bước lĩnh ngộ huyền cơ của tính mệnh, với ta mà nói, không thua gì một tạo hóa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”
“Đa tại”
Hắn chắp hai tay, hành một lễ.
Tôn Nhương: “...”
Hắn là tính tình không bận tâm gì hết, nếu trong đoạn lời này của Tô Dịch phàm là có một tia trào phúng, hắn nhất định sẽ cười nói một câu, đã cảm kích ta, vì sao không quỳ xuống đất dập đầu với ta một cái?
Nhưng hắn chưa nghe được một tia trào phúng.
Đoạn lời này của Tô Dịch, tràn đầy ý cảm ơn phát ra từ trong lòng, lại khiến Tôn Nhương nhất thời nghẹn lời, trong lòng không hiểu sao phát nghẹn.
Tựa như bị người ta khách khách khí khí tát một cái, sau đó nói câu cảm ơn, mà mình lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vẻ mặt Tôn Nhương lúc sáng lúc tối, sau một lúc lâu mới đột nhiên cười lên, “Thú vị! Quá thú vị rồi! Phần cảm ơn này, Tôn mỗ nhận! Ngày khác nếu gặp lại, hy vọng còn có thể lãnh hội được thủ đoạn siêu tuyệt phi phàm như thế của đạo hữu!”
Hắn thu hồi bí phù, nhìn nhìn Thanh Nhị, lại nhìn nhìn Bạch Thuật, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Thanh Nhi cô nương, sư đệ, mặc kệ các ngươi tin hay không, ta chỉ muốn nói, Tôn Nhương ta chưa từng có cử chỉ vong ân phụ nghĩa!”
Hắn ôm quyền chắp tay, “Bảo trọng!”
Dứt lời, xoay người mà đi.
Một bộ áo bào xám kia tung bay, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Ngay cả Lưỡng Nghi Càn Khôn Đồ kia bao trùm ở trên bầu trời, cũng theo Tôn Nhương rời đi mà biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thanh Nhi, Bạch Thuật đầu không hẹn mà cùng âm thầm thở phào một hơi, tựa như dời đi được một tảng đá lớn đè ở trong lòng.
Thật sự là, Tôn Nhương mang đến áp lực quá khủng bố.
Cho dù hắn từ đầu đến cuối đầu rất khách khí, chưa từng làm chuyện øì phát rồ. Nhưng càng là như thế, càng cho người ta áp lực sâu không lường được.
“Tôn Nhương này trái lại cũng là một vị kiếm tu chân chính, cho dù nhất định là kẻ địch, cũng làm người ta rất khó không kính hắn.”
Tô Dịch khẽ nói.
Tôn Nhương người này, là một kiếm tu duy nhất mạnh đến mức độ không thể đo lường được hắn đến Mệnh Hà Khởi Nguyên tới nay gặp phải.
Không chỉ vì đối phương chiến lực khủng bố.
Mà là tính tình, tâm tính cùng thủ đoạn làm việc của người này, đều có chuẩn tắc của gã, mà tâm cảnh của loại người này, cũng thường thường rất khó bị lay động.
Cũng chỉ ở lúc Bạch Thuật xuất hiện, Tôn Nhương mới hiếm thấy thất thố một lần. “Tô Mệnh Quan không biết, tên phản đồ kia tội đáng thiên đao vạn quả, lúc trước ở trận chiến định đạo, hắn từng lập công lớn cho định đạo giả, mà rất nhiều đồng đạo trên tiên lộ, đầu là mất mạng vào tay người này.”
Bạch Thuật nghiến răng nghiến lợi nói:
“Giống nghiệp chướng bực này, nào đáng giá để Tô Mệnh Quan kính trọng?”
Hận ý của hắn đối với Tôn Nhương hoàn toàn không che giấu.
Trong lòng Tô Dịch không khỏi khẽ động.
Thanh Nhi nói, dẫn độ giả từng thụ nghiệp cho Tôn Nhương, nhưng Tôn Nhương lại vong ân phụ nghĩa.
Bạch Thuật là sư đệ của Tôn Nhương, nhưng lại coi Tôn Nhương là phản nghịch không thể tha thứ. Trong đó, sợ là rất có nguyên nhân.
Giống như đoán ra tâm tư của Tô Dịch, Tố Uyến Quân nói thẳng:
“Tạm đừng quan tâm những việc ngoài thân này, điều ngươi bay giờ phải làm là chữa thương!”
Trong lời nói, tràn đầy ý tứ hàm xúc không cho phép làm trái.
Thanh Nhi cũng liên tục gật đầu, “Tô đại nhân, trước mắt khốn cục đã giải quyết, ngài cũng đừng quan tâm cái khác, nghe Uyển Quân tiền bối, mau mau dưỡng thương thì tốt hơn!”
Trong lòng Tô Dịch ấm áp, cười nói: “Được.”
Hắn trực tiếp ngồi khoanh chân.
Chưa biết sống, nào biết chết?
Lúc trước đoạn lời cảm tạ Tôn Nhương kia của Tô Dịch, quả thực phát ra từ phế phủ. Chính là trận kiếm đạo tranh phong này với Tôn Nhương, khiến Tô Dịch bắt được cơ hội, đánh vỡ vách ngăn.
Thứ nhất, mang luân hồi, huyền khư, mệnh Iuân ba loại đại đạo có thể xưng vô thượng cấm ky hoàn toàn hòa hợp một lò, cùng tính mạng bổn nguyên, tu vi, thần hồn, nhục thân của mình kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, như một thể.
Tất cả cái này, cũng khiến Tô Dịch rốt cuộc ở trong Nguyên Thủy cảnh mang tất cả sơ hở bổ toàn, thật sự bước vào trình độ viên mãn tột đỉnh.
Thứ hai, ở trong quyết đấu với Tôn Nhương, hắn bị “giết chết” không biết bao nhiêu lần, trải qua đời đời kiếp kiếp huyễn diệt cùng tân sinh, rốt cuộc hoàn toàn hiểu thấu đáo chân lý “tử von§”.
Mệnh luân, luân hồi, huyền khư.
Ba loại đại đạo đầu có quan hệ rất lớn với nhân thần tính mạng. Mà niết bàn lực, thì liên lụy đến bí mật tính mạng lột xác.