Chương 7713: Sinh mệnh chỉ đạo. Thiên địa bất nhân (1)
Chương 7713: Sinh mệnh chỉ đạo. Thiên địa bất nhân (1) Chương 7713: Sinh mệnh chỉ đạo. Thiên địa bất nhân (1)
Vì tránh cho quấy nhiễu mọi người của thư viện, nó chỉ xa xa trốn ở trong một góc yên tĩnh ngoài thư viện, cách cực xa nghe tiếng đọc sách văng vẳng trong gió truyền đến.
Một lần nghe này chính là mười tám năm.
Mười tám năm chăm chỉ không từ bỏ hết ngày này đến ngày khác cảm ngộ việc học dạy bảo, cân nhắc đại đạo tinh nghĩa trong sách, khiến cá chép ở trong tu hành, đã không phải đám sơn trạch dã quái kia có thể so sánh.
Một ngày này, là ngày học sinh thư viện kia tham gia khoa cử, các thư sinh kia của thư viện đã bước lên con đường khoa khảo.
Một ngày này, cá chép cũng bắt được một đường cơ hội, bước lên con đường độ kiếp đột phá cảnh giới hóa hình.
“Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường*ữ
* Buổi sáng (lúc nhỏ) là kẻ nơi thôn quê làm ruộng,
Buổi chiều (khi lớn lên) được đứng trong cung vua (được làm quan).
“Mười năm gian khổ học tập không người hỏi, một buổi thành danh thiên hạ biết!”
“Mười tám năm để mài một kiếm, sáng nay bạch mã thám hoa lang!”
Trong đầu, giống như vang vọng lời nói các thư sinh kia phấn chấn, cổ vũ lẫn nhau. Cá chép ý thức cũng đã dần dần trở nên mơ hồ cũng không biết lấy đâu ra sức lực, cắn răng tiếp tục ngược dòng mà lên.
Nó không cầu cái gì thiên hạ biết, không cầu cái gì bước vào triều, cái gì bạch mã thám hoa lang, nó cũng không để ý.
Nó chỉ muốn tranh một hơi này.
Cho dù dùng hết tính mạng, cũng sẽ không tỉếc, không oán không hối hận!
Lúc hoàng hôn.
Cá chép rốt cuộc nghênh đón một hồi kiếp cuối cùng.
Ở dưới con sông không ai có thể phát hiện, một đạo thiên kiếp đã buông xuống, hoàn toàn bổ vỡ thân thể tràn đầy vết thương kia của cá chép, đánh vỡ thần hồn của nó... Toàn bộ bóng người của nó đầu như bọt nước lập tức tan rã.
Con đường hóa hình, khó như vậy sao?
Không!
Thử chút nữal
Chất cũng chết ở cuối cùng!
Cá chép chỉ còn lại một luồng ý thức, đã sắp hủy diệt ở trong thiên kiếp.
Nó không có sợ hãi, không có không cam lòng, cũng không oán hận trời xanh bất công, liều mạng một tia ý thức cuối cùng này, gian nan giãy dụa, đối kháng một hồi thiên kiếp kia.
Cuối cùng.
Một luồng ý thức này của nó cũng bị nghiền nát hủy diệt. Nhưng không biết nơi nào vang lên một tiếng kiếm ngân.
Sông lớn đứt dòng chảy.
Mặt nước lộ ra một vòng ánh chiều tà chia làm hai nửa.
Một chớp mắt đó, một luồng lực lượng “Sinh diệt huyễn hóa, sinh tử luân chuyển” ở lúc một mảng kiếm khí này biến mất, dung nhập đến trong con sông.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sông lớn ngăn ra khôi phục như lúc ban đầu, cuồn cuộn chảy, ảnh ngược một vầng mặt trời lặn kia như gương vỡ lại lành, lộ ra ở trên mặt sông.
Mà một con cá chép đột nhiên từ trong ảnh ngược mặt trời lặn kia nhảy ra, đi tới trên không, tựa như lướt qua một bậc cửa vô hình như lạch trời.
Ngay sau đó, cá chép biến mất không thấy.
Một long ảnh ánh vàng rực rỡ gào thét lao ra, phong vân kích động.
Một tiếng long ngâm theo đó vang vọng phía trên bầu trời, trong thiên địa có thêm một phần khí tượng thần thánh huy hoàng.
Các yêu vật phụ cận con sông chờ đợi chia cắt máu thịt cùng bổn nguyên của cá chép đều kinh hãi thất thần, phủ phục dưới đất.
Bóng dáng người trung niên gầy gò, không biết khi nào đã xuất hiện bên dòng sông lớn, nhìn thấy một màn ngư dược long môn, hóa rồng mà ổi kia.
Vị nhân vật chúa tể này từng lưu danh ở trên Phong Thiên Đài, ở một khắc này thất thần hiếm thấy. Thì ra, huyền bí thật sự của một kiếm kia, giấu ở chỗ này!
Sông lớn cuồn cuộn chảy, mênh mông tuôn trào.
Người trung niên gầy gò khoanh tay đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói.
Lúc trước, hắn từng cảm khái một kiếm kia của Tô Dịch xưa nay hiếm có, cũng đã từ sâu trong lòng thừa nhận, một kiếm đó của Tô Dịch quả thực có được nội tình khiến hắn biết khó mà lui.
Mà bây giờ, hắn mới ý thức được, mình chung quy vẫn đã đánh giá thấp huyền bí của một kiếm này!
Tô Dịch từng nói, nếu ở lúc đối chiến, hắn phải chết.
Bây giờ, hắn đã tin. Thì ra, huyền bí thật sự của một kiếm kia, giấu ở chỗ này!
Sông lớn cuồn cuộn chảy, mênh mông tuôn trào.
Lúc trước, hắn từng cảm khái một kiếm kia của Tô Dịch xưa nay hiếm có, cũng đã từ sâu trong lòng thừa nhận, một kiếm đó của Tô Dịch quả thực có được nội tình khiến hắn biết khó mà lui.
Mà bây giờ, hắn mới ý thức được, mình chung quy vẫn đã đánh giá thấp huyền bí của một kiếm này!
Tô Dịch từng nói, nếu ở lúc đối chiến, hắn phải chết.
Bây giờ, hắn đã tin.
—..—---Thì ra, huyền bí thật sự của một kiếm kia, giấu ở chỗ này!
Sông lớn cuồn cuộn chảy, mênh mông tuôn trào.
Người trung niên gầy gò khoanh tay đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói.
Lúc trước, hắn từng cảm khái một kiếm kia của Tô Dịch xưa nay hiếm có, cũng đã từ sâu trong lòng thừa nhận, một kiếm đó của Tô Dịch quả thực có được nội tình khiến hắn biết khó mà lui.
Mà bây giờ, hắn mới ý thức được, mình chung quy vẫn đã đánh giá thấp huyền bí của một kiếm này!
Tô Dịch từng nói, nếu ở lúc đối chiến, hắn phải chết.
Bây giờ, hắn đã tin. Ở nơi phàm trần này, dưới một kiếm như thế, người trung niên gầy gò thật sự nghĩ không ra, mình nên như thế nào mới có thể sống sót!
Ngay cả một tia hy vọng cũng không cóiI
Cho nên, người trung niên gầy gò thất thố.
Không thể thong dong như trước nữa.
“Một kiếm sinh diệt, luân chuyển sinh tử, con cá chép kia thật có phúc, có thể ở trong một kiếm này, đạt được một hồi cơ hội hướng tử mà sinh, ngư dược long môn!”
Ánh mắt người trung niên gầy gò nhìn về phía bầu trời, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng rời đi.
Hắn biết, ở nơi phàm trần này, hắn đã không có bất cứ phần thắng nào, thậm chí còn phải cảm tạ Tô Dịch ân không giết! “ồI
Dưới bầu trời, trên bảo thuyền, Hắc Cấu đột nhiên mở to mắt, “Một con rồng?”
Tô Dịch nằm trong ghế mây cười cười, “Chưa từng thấy?”
Hắc Cẩu cười lạnh một tiếng, “Ông đây từng được một con rồng hầu hạ, ngươi nói xem?”
Tô Dịch: “...”
Khi nói chuyện với nhau, một long ảnh ánh vàng rực rỡ đột nhiên từ trong tầng mây thò ra một cái đầu.
“Đa tạ đại ân của ân nhânH”
Con rồng kia chỉ dài mới hơn mười trượng, khí tức rất gây yếu, trên người còn chưa từng ngưng tụ ra vảy rồng cùng sừng rồng thật sự.
Nhưng trên thân đã có được long tức cùng long uy thật sự!
Nó sau khi xuất hiện, cảm kích lên tiếng.
Hắc Cẩu ngạc nhiên, từ khi nào, Tô Dịch lại thành ân nhân của con rồng này?