Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7812 - Chương 7789: Xác Chết Vùng Dậy (2)

Chương 7789: Xác chết vùng dậy (2) Chương 7789: Xác chết vùng dậy (2) Chương 7789: Xác chết vùng dậy (2)

Bọn Hồng đồ tể, người bán hàng rong họ Trương nhìn nhau, chưa hé răng.

Đám người Lý Chính thì cất bước tiến lên, đầu tự ra tay.

Ở trên thân mỗi người bọn họ, phân biệt lộ ra một cảnh tượng có liên quan với luân hồi, như là Vong Xuyên, cầu Nại Hà, con đường hỏa chiếu vân vần.

Khí tức lực lượng khác nhau, cũng theo đó bao phủ ở trên người Tiêu Tiển ngã trong vũng máu.

Nhưng ngay sau đó, đám người Lý Chính toàn thân cứng đờ, cảnh tượng luân hồi lộ ra trên người âm ầm nổ tung.

Mười hai người bọn họ như gặp đại kiếp, đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết, bóng người ngã ngồi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Một màn bất thình lình, khiến bọn Hồng đồ tể, người bán hàng rong họ Trương đều ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Tiêu Dung nhíu mày nói:

“Các vị không cần lo lắng, bọn họ chẳng qua là ở trong mảng thời gian khởi động lại này gặp cắn trả mà thôi."

Nàng giương mắt nhìn nhìn bầu trời, nói:

“Vẫn là không được sao, xem ra phải chờ một thân sinh cơ kia của Tiêu Tiển hoàn toàn trôi đi hết, lực lượng phong ấn nơi Vân Mộng thôn mới có thể thật sự trở thành vật vô chủ.”

Mọi người vẻ mặt khác nhau.

Bọn họ vì sao chậm chạp không xuống tay?

Nguyên nhân xảy ra ở nơi này. Chỉ cần Tiêu Tiển còn có một đường sinh cơ, hắn vẫn như cũ là vua không ngai của Vân Mộng thôn này, bất cứ lực lượng nào ý đồ bất lợi đối với hắn tới gần, đều sẽ gặp vô ngược!

Mà cái này, tự nhiên có liên quan với những nơi phong ấn kia kiếm khách để lại Vân Mộng thôn.

“Đáng tiếc..."

Đột nhiên, Liễu tiên sinh vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên thở dài một tiếng.

“Đáng tiếc?

Hồng đồ tế cười lạnh, “Đáng tiếc không thể lại giống năm đó cứu đi Tiêu Tiển như vậy, ở lúc này cứu ởi Tô Dịch này?”

Liễu tiên sinh không để ý tới, hắn nhìn Tiêu Tiến nằm trong vũng máu, nói:

“Lúc ngày hôm qua, ta cho rằng sẽ xảy ra biến số, trên thực tế cũng thực sự đã xảy ra biến số.”

Tiêu Dung nói: “Lời này là sao?”

Liễu tiên sinh nhẹ nhàng nói:

“Giữa trưa hôm qua lúc ở tư thục, đã xảy ra một việc năm đó chưa từng xảy ra, năm đó Tiêu Tiển vốn nên ôn bài, nhưng giữa trưa hôm qua, Tiêu Tiến lại chủ động đứng dậy, đi đến bên cạnh cái giếng cạn kia ta trông coi, hơn nữa hỏi chuyện cái giếng cạn đó.”

Đôi mắt mọi người co lại.

Cái này nhìn như là một chỉ tiết không bắt mắt, nhưng phải biết, ở trước khi Tiêu Tiến ngã ở vũng máu, mọi thứ xảy ra ở Vân Mộng thôn, đều dựa theo quỹ tích lúc trước trình diễn.

Cái này gọi là thời gian tái hiện!

Nhưng lúc hôm qua, ở trên người Tiêu Tiển lại xuất hiện hành động không giống với năm đó, tự nhiên có vấn đề!

Lại thấy Liễu tiên sinh nói:

“Lúc ấy, ta thiếu chút nữa cho rằng Tô Dịch bị che chắn bản ngã ý thức đã tỉnh lại, nhưng sau đó mới phát hiện, Tiêu Tiển vẫn chưa có biến hóa khác -

nữa, vẫn như năm đó làm những chuyện như vậy.”

Tiêu Dung nói: “Chỉ một biến số này?”

Liễu tiên sinh do dự một phen, gật đầu nói: “Chỉ một cái này.”

Hắn che giấu đêm qua khi cùng Tiêu Tiển nói chuyện bên lò lửa, có một biến số khác, đó chính là Tiêu Tiển chủ động hỏi chỗ đặc thù của Vân Mộng thôn!

Mà Tiêu Tiển năm đó, chưa hỏi như vậy!

Chẳng qua, Liễu tiên sinh xuất phát từ một loại tâm tình phức tạp, không muốn lại nói tới chỉ tiết này. Tiêu Tiển do Tô Dịch biến thành, chung quy chưa thể tránh được một kiếp như số mệnh, giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Tiển năm đó.

Lại nói tới chút biến số đó, có ý nghĩa gì?

“Nhìn ra được, Liễu tiên sinh của chúng ta là hy vọng xảy ra thêm một ít biến số tương tự.”

Người bán hàng rong họ Trương châm biếm, “Nói không chừng còn ước gì Tô Dịch khôi phục bản ngã ý thức, có thể tránh được kiếp nạn này hôm nay, đúng không?”

Liễu tiên sinh chưa lên tiếng.

Tiêu Tiển nằm trong vũng máu, đã chứng minh Tô Dịch hoàn toàn thua rồi, bây giờ nói cái øì, đều đã muộn.

“Kỳ quái, cũng đã trôi qua lầu như vậy, sinh cơ trên người hắn sao còn chưa hoàn toàn tiêu tán?” Tăng nhân trung niên đột nhiên nhíu mày mở miệng.

Tiêu Dung giọng điệu tùy ý nói:

“Nơi này dù sao cũng là pháp ngoại chi địa kiếm khách sáng lập, mà Tô Dịch này cũng không phải Tiêu Tiển năm đó phàm phu tục tử như vậy, chết chậm một chút, lại tính là gì.”

“Vậy chờ một chút nữa.”

Người khác nhìn nhau, đầu chưa nói gì.

Luận kiên nhẫn, bọn họ có.

Huống chỉ, cũng đã chờ đợi vạn cổ, còn thiếu chút thời gian này?

Nhưng không để bọn họ chờ đợi nữa, một màn khác thường có thể nói là quỷ dị, đã trình diễn trong tầm nhìn của bọn họ——

Tiêu Tiển nằm ngã trong vũng máu, thế mà đột nhiên ngồi dậy!

Lập tức, các tồn tại cường đại này đều sớm từ lúc hỗn độn lúc ban đầu nhất đã lưu danh ở trên Phong Thiên Đài, thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên.

Tình huống gì vậy?

Xác chết vùng dậy?

Liễu tiên sinh cũng không khỏi mở to mắt.

Năm đó Tiêu Tiển ở sau khi trải qua kiếp hôm nay, sở dĩ có thể sống sót, mấu chốt ở chỗ hắn ra tay cứu giúp.

Nhưng bây giờ là tình huống gì?

Tiêu Tiển này do Tô Dịch biến thành vốn nên phải chết, sao lại sống rồi?

Tiêu Dung đột nhiên biến sắc, “Ngươi... Ngươi chưa chết?”

Không khí trong tòa tiểu viện cũ nát này chợt trở nên áp lực nặng nề.

“Ta nếu không giả chết, sao có thể biết mọi thứ hôm nay trải qua, thì ra còn có giấu nhiều kỹ xảo tỉ tiện dơ bẩn như vậy.”

Tiêu Tiển vươn người đứng dậy, thiếu niên mười ba tuổi cả người lầy lội tanh máu, nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng ở dưới ánh mặt trời, sống lưng lại thẳng tắp.

Như một cây trường kiếm không thể phá vỡ.
Bình Luận (0)
Comment