Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7813 - Chương 7790: Luận Tầm Trên Đời Không Có Con Người Toàn Vẹn (1)

Chương 7790: Luận tầm trên đời không có con người toàn vẹn (1) Chương 7790: Luận tầm trên đời không có con người toàn vẹn (1) Chương 7790: Luận tầm trên đời không có con người toàn vẹn (1)

Khí chất của hắn, cũng lặng yên xảy ra biến hóa.

“Giả chết? Nói như vậy, ngươi trước sau đều chưa từng bị che phủ bản ngã ý thức?”

Sắc mặt Hồng đồ tể âm trầm.

Không khí rất áp lực, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Tiêu Tiển tựa như xác chết vùng dậy, trong lòng dâng lên kinh ngạc giận dữ cùng ngột ngạt nói không nên lời.

Lúc trước, bọn họ đều cho rằng đại công cáo thành, một tạo hóa chờ đợi vạn cổ năm tháng đưa tay có thể đạt lấy.

Mà kiếm khách luân hồi chuyển thế tựa như truyền kỳ, định sẵn sẽ là bụi bậm lịch sử, từ hôm nay trở đi, sẽ mai một ở trong Vân Mộng thôn này.

Ai có thể ngờ được, sẽ trình diễn biến cố kịch liệt như thế?

“Không sai.”

Tô Dịch thuận miệng nói:

“Ta vẫn luôn chờ các ngươi xuất hiện, tự nhiên sẽ không đánh rắn động cỏ, nhưng ta trái lại không ngờ, Liễu tiên sinh lại sớm đã phát hiện kỳ quái, thiếu chút nữa đã bại lộ ra sơ hở.”

Hắn nhìn Liễu tiên sinh một cái, người sau vẻ mặt phức tạp, như khó có thể tin, lại như như trút được gánh nặng, lại như tâm sự nặng nà.

Mà Tiêu Dung lúc này, khuôn mặt âm trầm như nước, nói:

“Ý ngươi là, từ sau khi tiến vào Vân Mộng trạch, từ một khắc đó hóa thành Tiêu Tiển, bản ngã ý thức của ngươi chưa từng bị ảnh hưởng?” Tô Dịch chưa phủ nhận.

Lập tức, mọi người đều chấn kinh, lúc này mới ý thức được, trận sát cục tỉ mỉ chuẩn bị này, thì ra ngay từ đầu đã xảy ra vấn đề!

Mà thẳng đến giờ phút này, bọn họ mới giật mình phát hiện!

Tiêu Dung như khó có thể tiếp nhận tất cả cái này, nói: “Điều này không có khả năng! Ngươi đã là chuyển thế chi thân của Tiêu Tiển, tất chịu quy tắc trật tự của Vân Mộng trạch ảnh hưởng, mà ta lấy Thái Huyễn quy tắc cùng Luân Hồi Kính mở lại một đoạn thời gian lúc trước, chỉ cần ngươi xuất hiện ở nơi này, nhất định không có khả năng còn có thể giữ lại bản ngã ý thức! Ngươi...”

Nàng nói không được nữa.

Bởi vì Tiêu Tiển trước mắt, sống sờ sờ đứng ở nơi đó, đang nói cho nàng, cái gọi là không có khả năng, cũng đã sớm biến thành chân thật!

Tiêu Dung không nói tiếp được, Tô Dịch thì nói: “Niệm ở trên phần một khối pháp thân thiện n¡ệm ngưng tụ kia của ngươi chiếu cố Tiêu Tiển nh¡êu năm, ta trái lại cũng không ngại trả lời vấn đề này của ngươi.”

Tiêu Dung mặt mũi âm trầm, “Là cái gì?”

Người khác cũng nhìn về phía Tô Dịch.

Tô Dịch không che giấu, thản nhiên nói:

“Rất đơn giản, tu hành đến nay, ta cũng chưa từng dung hợp ký ức cùng đạo nghiệp của Tiêu Tiến, đơn giản mà nói, ta còn không phải hắn, lại nào có thể chịu ảnh hưởng?”

Lời này vừa nói ra, sau đầu mọi người trực tiấp như bị người ta gõ một gậy, ai cũng sửng sốt.

Thì ra là như thế? Ở trước khi tiến vào Vân Mộng trạch, Tôn Nhương cũng cảm thấy rất khó hiểu, từng hỏi Tô Dịch, vì sao hắn rõ ràng là chuyển thế chỉ thân của Tiêu Tiển, lại xa lạ như thế đối với Vạn Cổ thành và Vân Mộng trạch.

Lúc ấy Tô Dịch chưa trả lời, ngược lại khiến đám người Cơ Côn cho rằng hắn keo kiệt.

Thật ra không phải.

Vì bí mật này không thể tiết lộ.

Nếu không, một khi bị các đại địch kia biết, nhất định sẽ xảy ra biến số.

Mà chính bởi vì mọi người đầu theo bản năng cho rằng, hắn là chuyển thế chỉ thân của Tiêu Tiến, có được đạo nghiệp cùng ký ức của Tiêu Tiến, hắn mới có thể trong trận sát cục này ở Vân Mộng thôn, đánh đối phương một cái không kịp trở tay! Ngoài ra, Tô Dịch cũng mang việc này coi là một con bài chưa lật, nguyên nhân thì có liên quan với đoạn lời nói kia của Định Đạo Giả.

Định Đạo Giả nói chắc như đinh đóng cột, hắn nhất định sẽ giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Tiển, sớm từ khi đó Tô Dịch đã hoài nghi, trận sát kiếp này nhằm vào mình, rất có thể sẽ xuất phát từ chuyện trên người “Tiêu Tiển” kiếp trước này!

Tự nhiên, Tô Dịch ở lúc trước không có khả năng sẽ tiết lộ bí mật mình chưa kế thừa đạo nghiệp của Tiêu Tiển.

Thậm chí vì không dẫn lên hoài nghi, Tô Dịch khi ở Vạn Cổ thành giằng co với nữ tử áo trắng người gác mộ biến thành, cũng vẫn luôn có ý thức làm bộ như mình là Tiêu Tiển, rõ như lòng bàn tay đối với thù hận ngày xưa.

Về phần bây giờ, tự nhiên cũng không cần thiết giấu diếm nữa. Liễu tiên sinh đột nhiên cười to, “Thế sự vô thường, thực sự thú vị!”

Ánh mắt hắn nhìn quét mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Tô Dịch, “Mỗi người đều coi ngươi là Tiêu Tiển, mới sẽ ở trước khi ngươi hàng lâm Hồng Mông thiên vực đã ra tay, lưu lại một sợi nhân quả ở trên thân chuyển thế đầu thai của ngươi.”

“Mới sẽ phối hợp người gác mộ, ở trong Vân Mộng thôn này bày ra một hồi sát cục như vậy nhăm vào tâm cảnh tan vỡ của Tiêu Tiển.”

“Ai ngờ, kết quả là ngươi lại nói, mình còn không phải Tiêu Tiển!”

“Ha ha ha, buồn cười, chuyện cười trong thiên hạt”

Liễu tiên sinh cười đến không để ý hình thái.

Sắc mặt mọi người thì âm trầm tới cực điểm. Hồng đồ tế nổi giận nói: “Lão già kia, ngay từ đầu ngươi đã biết hắn không phải Tiêu Tiển đúng không? Dù sao, năm đó là ngươi cứu đi Tiêu Tiển, còn tu bổ tâm cảnh, truyền thụ đạo nghiệp cho hắn, giúp hắn chạy ra khỏi Hồng Mông thiên vực, đối với hắn có thể nói rõ như lòng bàn tay! Sao có thể không nhận ra, hắn cùng Tiêu Tiển còn không phải cùng một người?”

Ánh mắt người bán hàng rong họ Trương lạnh như băng nói: “Không lâu trước đó, ngươi từng tới phàm trân, gặp Tô Dịch này một lần, lúc ấy sợ là đã nhìn ra một điểm này nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment