Chương 7795: Lấy kiếm tâm thề (1)
Chương 7795: Lấy kiếm tâm thề (1) Chương 7795: Lấy kiếm tâm thề (1)
Liễu tiên sinh thì hóa thành một nam tử chân đạp phía trên hoa sen đen, bóng người cao lớn, chống kiếm mà đứng, phía sau lộ ra cảnh tượng như địa ngục tanh máu.
Biệt hiệu “Hoa Tượng”.
Tăng nhân trung niên của Niết Không tự, thì hóa thành một tăng nhân thanh niên tay cầm bình bát màu đen, mặc tăng y màu ánh trăng.
Biệt hiệu “Hành Cước Tăng”.
Người gác mộ giống với Tô Dịch lúc ban đầu ở Vạn Cổ thành trên Chuyển Sinh sơn nhìn thấy, một bộ áo trắng, cả người sương mù lưu chuyển, không thấy rõ khuôn mặt.
Sáu vị Hồng Mông chúa tế đều từng lưu lại dấu ấn đại đạo ở trên Phong Thiên Đài, cho nên tên húy của họ đã như đại đạo, không thể dễ dàng nói đến.
Cho nên khi bọn họ gặp nhau, cũng thường xuyên lấy biệt hiệu để xưng hô.
Như nữ tử đội nón “Dẫn Độ Giả”, cũng là một cái biệt xưng như thế.
Lúc này, sương mù hỗn độn cuồn cuộn, khiến uy thế thật sự của sáu vị Hồng Mông chúa tể hiện ra, cường đại đến mức khiến lòng người run sợ.
Nhưng Tô Dịch chú ý tới, bọn họ lại sớm tránh đi chỗ Vân Mộng thôn, hiển nhiên là ôm tâm lý kiêng kị, không dám tới gần.
Ngược lại là Hoa Tượng từng hiển hóa thành “Liễu tiên sinh”, bước ra một bước, một đóa hoa sen màu đen kia đã lui đến trong hỗn độn.
Đã không tiếp cận Tô Dịch, cũng kéo giãn khoảng cách với Hồng Mông chúa tể bọn người gác mộ.
“Ta cam đoan, không giúp cả hai bên, các ngươi nếu xem không vừa mắt, hoàn toàn có thể ra tay đối với ta.”
Hoa Tượng mở miệng, thanh âm quanh quẩn ở trong Vân Mộng trạch như hỗn độn này, “Đơn giản là đại đạo phân thân, chết thì chết!”
“Đại đạo phân thân?”
Tô Dịch nhíu mày.
“Ở Vân Mộng trạch nơi cấm ky này, Hồng Mông chúa tế cũng có khả năng chết, ai cũng sẽ không lấy tính mạng của mình đặt cược.”
Hoa Tượng nói:
“Đương nhiên, quan trọng nhất là, Thủ Mộ Nhân* ôm tâm lý kiêng kị, sợ chúng ta làm bậy, cho nên từ chối bản tôn chúng ta đến, chỉ cho phép chúng ta lấy đại đạo phân thân của mình phối hợp hành động.”
*từ giờ sẽ dùng Thủ Mộ Nhân để thay thế cho người gác mộ, làm từ xưng hô cho nữ tử áo trắng Thiên Hạc
Tô Dịch lúc này mới giật mình.
Cũng đúng, Thủ Mộ Nhân trấn thủ Văng Sinh quốc vạn cổ năm tháng, nắm giữ vãng sinh quy tắc cùng âm tào quy tắc, như chúa tể Vãng Sinh quốc.
Nàng nếu không cho phép, người khác sợ là rất khó tiến vào Vãng Sinh quốc, tự nhiên cũng không có cơ hội đến Vân Mộng trạch.
Hiển nhiên, trước lần hành động này, Thủ Mộ Nhân cũng lo lắng bản tôn của Hồng Mông chúa tế khác nhúng tay vào mà nói, rất có thể sẽ dẫn lên biến số uy hiếp đến nàng.
Dù sao, đối mặt bí bảo trong nơi phong ấn, đủ khiến Hồng Mông chúa tế làm ra chuyện bí quá hóa liều!
“Hoa Tượng, ngươi nhìn giống như không giúp cả hai bên, lại lúc nào cũng đang nhắc nhở Tô Dịch, quả thực tà tâm bất tử!”
“Lão Kim Ô” từng hóa thành Hồng đồ tể lạnh lùng nói:
“Các vị, đợi lát nữa các ngươi đi thu thập Tô Dịch, ta tới thu thập tên Hoa Tượng thối này!”
Hoa Tượng cười nói:
“Lão Kim Ô, ngươi lo lắng quyết đấu với Tô đạo hữu xảy ra bất trắc, mới sẽ chỉ đầu mâu về phía ta nhỉ, phần tâm tư này, thực sự xấu xal”
“Ngươi...”
Lão Kim Ô đang muốn chửi ầm lên.
Âm! Nơi xa truyên đến một tiếng trầm nặng, lại thấy trong hỗn độn nơi cực xa, thế mà lại chợt vỡ ra một vết rách thời không.
Một bóng người mờ mịt gần như hòa vào trong hỗn độn, ở trong một vết rách thời không kia nhẹ nhàng đi ra.
Nhìn không ra là nam hay nữ, cũng không phân biệt rõ dung mạo và khí tức của y, cả người cho người ta một loại cảm giác thần bí không thể nhìn.
Mà một khắc này, các Hồng Mông chúa tế kia đều như biết thân phận đối phương, tất cả đều trong lòng rùng mình, đồng loạt ngậm miệng.
Tô Dịch cũng không khỏi nhíu mày, sau đó như giật mình trong lòng lẩm bẩm:
“Kẻ này thì ra chưa từng tiến vào trong một đoạn thời gi-
an khởi động lại kia, trách không được lúc ở Vân Mộng thôn, vẫn chưa từng phát hiện lực lượng nhân quả của tha xuất hiện.” Vốn, Tô Dịch đang muốn ra tay, nhưng khi thấy bóng người mờ mịt này xuất hiện, ngược lại nhj¡n xuống.
“Để các hạ thất vọng rồi.”
Nơi xa, Thủ Mộ Nhân một thân áo trắng lặng lẽ thở dài.
Bóng người mờ mịt thần bí kia đứng ở trong vết rách thời không nơi xa, “Mì sao sẽ thua?”
Thanh âm mờ mịt tối nghĩa, làm người ta không thể cảm nhận được bất cứ cảm xúc dao động nào, tựa như thiên đạo chi âm vang lên.
Không khí nặng nề, các Hồng Mông chúa tế kia đầu vẻ mặt khác nhau, im lặng không lên tiếng, rõ ràng rất kiêng kị đối với bóng người thần bí kia, không dám lên tiếng.
Thủ Mộ Nhân liếc Tô Dịch một cái, lúc này mới nói: “Bây giờ nói những thứ này, đã là dư thừa, không phải sao?”
Bóng người mờ mịt kia trầm mặc một lát, nói: “Xem ra, chung quy là ta đã đánh giá cao Thủ Mộ Nhân ngươi.”
Nâng tay chộp một cái.
Ở trên thân Thủ Mộ Nhân đột nhiên có một đạo hào quang lao ra, cách không rơi vào trong tay bóng người mờ mịt kia.
Nhìn kỹ, một luồng hào quang kia rõ ràng là một tấm gương đồng xanh.
Mà khi Tô Dịch nhìn thấy vật này, đôi mắt lặng yên nheo lại, trên tấm gương đồng xanh kia thế mà lại chảy xuôi khí tức luân hồi.
Hơn nữa cực kỳ thuần khiết!
Căn bản không cần nghĩ, đây là Luân Hồi Kính. Lúc trước từng bị Thủ Mộ Nhân lợi dụng vật này, phối hợp Thái Huyễn quy tắc, khởi động lại một đoạn thời gian của Vân Mộng thôn!