Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7938 - Chương 7906: Phi Thường Đạo, Cờ Năm Quần (3)

Chương 7906: Phi thường đạo, cờ năm quần (3) Chương 7906: Phi thường đạo, cờ năm quần (3) Chương 7906: Phi thường đạo, cờ năm quần (3)

Trên đường quay về khách sạn, Tô Dịch chắp tay sau lưng, một mình đi qua ở giữa phố ngõ cổ xưa.

Đột nhiên, hắn nhíu mày, kịch liệt ho khan một phen, khóe môi lặng yên chảy ra một vết máu.

Tô Dịch dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết máu, trên mặt không khỏi hiện lên một phần biểu cảm vi diệu.

Xà Đấu đã chết.

Lúc trước trong chém giết với Xà Đấu, cũng khiến Tô Dịch bị thương nặng, tính mạng bổn nguyên cũng tổn hại.

Cho dù lấy lực lượng niết bàn chữa trị, trong thời gian ngắn cũng khó khôi phục lại. “Trách không được kẻ này năm đó có thể ở dưới kiếm của kiếp thứ nhất cứu đi Thanh Xung, chiến lực của hắn quả thực không tầm thường.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Một đòn trước khi chết của Xà Đấu, mạnh đến mức làm Tô Dịch cũng cảm thấy kinh diễm, cũng gây cho Tô Dịch bị thương nặng.

Trước khi chết, Xà Đấu lại cười to, vô cùng khuây khoả.

Hắn nói, Tô Dịch vốn có thể lợi dụng lực lượng Thiên Lục Chi Giới hóa giải một đòn này, cũng vốn có thể không cần thừa nhận bị thương nặng như vậy, lại không vận dụng, quả thực quá ngốc.

Tô Dịch chưa hé răng.

Một câu cuối cùng Xà Đấu nói là:

“Đại đạo tranh phong, nên ngốc như vậy!” Thanh âm còn quanh quẩn, Xà Đấu đã hóa thành tro bụi.

Hôm nay hành tấu trong Vấn Đạo thành này, nhìn mọi thứ trong thành, Tô Dịch rốt cuộc biết, vì sao Xà Đấu bằng lòng lưu lại tiến hành cùng mình một hồi đại đạo tranh phong nhất quyết sinh tử như vậy.

Vì Vấn Đạo thành!

Chỉ cần Vấn Đạo thành còn, tâm huyết suốt đời của Xà Đấu hắn liền còn, thiên hạ này đời đời sẽ không quên tên Xà Đấu hắn.

Tô Dịch từng nghe người ta nói một câu như vậy, một người thật sự chết đi, không phải tính mạng bị hoàn toàn hủy diệt, mà là bị người đời quên đi.

Có đôi khi, ý nghĩa của tử vong, cũng không chỉ là tiêu vong, còn phải xem hắn để lại cái gì ở thế gian này hay không. “Trách không được kẻ này năm đó có thể ở dưới kiếm của kiếp thứ nhất cứu đi Thanh Xung, chiến lực của hắn quả thực không tầm thường.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Một đòn trước khi chết của Xà Đấu, mạnh đến mức làm Tô Dịch cũng cảm thấy kinh diễm, cũng gây cho Tô Dịch bị thương nặng.

Trước khi chết, Xà Đấu lại cười to, vô cùng khuây khoả.

Hắn nói, Tô Dịch vốn có thể lợi dụng lực lượng Thiên Lục Chi Giới hóa giải một đòn này, cũng vốn có thể không cần thừa nhận bị thương nặng như vậy, lại không vận dụng, quả thực quá ngốc.

Tô Dịch chưa hé răng.

Một câu cuối cùng Xà Đấu nói là:

“Đại đạo tranh phong, nên ngốc như vậy!” Thanh âm còn quanh quẩn, Xà Đấu đã hóa thành tro bụi.

Hôm nay hành tấu trong Vấn Đạo thành này, nhìn mọi thứ trong thành, Tô Dịch rốt cuộc biết, vì sao Xà Đấu bằng lòng lưu lại tiến hành cùng mình một hồi đại đạo tranh phong nhất quyết sinh tử như vậy.

Vì Vấn Đạo thành!

Chỉ cần Vấn Đạo thành còn, tâm huyết suốt đời của Xà Đấu hắn liền còn, thiên hạ này đời đời sẽ không quên tên Xà Đấu hắn.

Tô Dịch từng nghe người ta nói một câu như vậy, một người thật sự chết đi, không phải tính mạng bị hoàn toàn hủy diệt, mà là bị người đời quên đi.

Có đôi khi, ý nghĩa của tử vong, cũng không chỉ là tiêu vong, còn phải xem hắn để lại cái gì ở thế gian này hay không. Cứ như vậy bước chậm ở trong thành, khi đi qua một phố ngõ, lại thấy một đám con nít ngồi xổm trong góc, ở trên đất vẽ một cái bàn cờ, đang chơi cờ năm quần.

Một trò chơi kiểu đánh cờ đơn giản như vậy, lại chơi quên cả trời đất, hô to gọi nhỏ.

Mỗi đứa bé đều đắm chìm ở trong loại bầu không khí đó, kẻ thắng lợi hoa chân múa tay vui sướng, kẻ thua vẻ mặt đầy không cam lòng.

Tất cả đầu phát ra từ trong lòng.

Tô Dịch đi qua, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, “Để ta tới một ván!”

“Ngươi là ai hả, người lớn như vậy rồi, còn vô giúp vui với chúng ta, đi chỗ nào mát mẻ đi!”

Một đứa nhóc mập khỏe mạnh kháu khỉnh trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái, “Đi đi đi, mau đi đi!” Tô Dịch cười nói:

“Như vậy đi, ai nếu có thể thắng ta, ta mời người đó ăn, chỉ cần Vấn Đạo thành này có, đều có thể chọnl”

“Ai thèm!”

Một đám con nít vẻ mặt kh-

¡nh rẻ, đối với bọn nó trẻ con tuổi này mà nói, tính ham chơi lớn nhất, ham muốn đối với ăn uống căn bản không có hứng thú.

Tô Dịch giật mình, vò đầu nói:

“Vậy các ngươi như thế nào mới đáp ứng ta chơi một ván?”

Tên nhóc mập kia mắt đảo như rang lạc, nói: “Ngươi nếu thua, bái ta làm đại ca, về sau nghe hiệu lệnh ta, như thế nào?”

Một bên, một tiểu cô nương bím tóc sừng dê thì giọng thanh thúy nói:

“Không được, để ta đến trước, hắn nếu thua, phải bái vào 'Bá Thiên bang' của tal”

Nhóc mập nhất thời cười lấy lòng nói: “Bang chủ nói rất đúng!”

Tô Dịch không khỏi vui vẻ, không nhìn ra, tiểu cô nương này thế mà còn là bang chủ “Bá Thiên bang”

Tiểu cô nương khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt liếc xéo Tô Dịch, “Có dám hay không?”

Tô Dịch cười nói:

“Có gì không thể? Ta là người lớn, cũng không bắt nạt ngươi, cho ngươi đến trước!”

Trong con ngươi tiểu cô nương nổi lên một mảng hào quang giảo hoạt, “Có thể!”

Quy tắc của cờ năm quân đơn giản nhất.

Đừng nói trẻ con, dù là các phàm phu tục tử kia, đều có thể tinh thông. Nhưng cũng chính bởi vì quy tắc đơn giản nhất, cho dù là thần tiên tự mình xuống sân, nếu theo quy tắc chơi cờ, cũng nhất định không chiếm được bất cứ món hời nào.

Đổi lại mà nói, cho dù là Tô Dịch đạo hạnh như vậy, ở trong quy tắc cờ năm quân đánh cờ, cũng không có ưu thế gì, tất cả đầu phải lần lượt đánh cờ.

Quả thật, hắn có thể tính ra tất cả hướng đi của đường cờ.

Nhưng đám con nít này có thể chơi đùa ở trong Vấn Đạo thành, bản thân đã không phải trẻ con nhà bình thường có thể so sánh, tự nhiên cũng có thể làm được một bước này.

Như vậy ở lúc đánh cờ, mọi người đều ở hàng ngũ bình đẳng, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Rất nhanh, Tô Dịch cùng tiểu cô nương bắt đầu đánh cờ.

Một đám con nít ở một bên hô to gọi nhỏ, có đứa trợ uy cho tiểu cô nương vị bang chủ “Bá Thiên bang” này.

Có đứa như ông cụ non chỉ điểm Tô Dịch nên đánh cờ như thế nào.

Tỏ ra rất náo nhiệt.

Trên mặt Tô Dịch vẫn luôn treo ý cười, cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất, thích thú.

Rất nhanh, tiểu cô nương bím tóc sừng dê thua.

Đám con nít phụ cận hoặc uể oải, hoặc phẫn uất, hoặc trấn an bang chủ thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Nhóc mập thì lớn tiếng nói:

“Nếu ta thắng, tôn ta làm bang chủ như thế nào?”

Bốp!

Tiểu cô nương dứt khoát lưu loát tát nhóc mập một cái, “Muốn tạo phản? Bá Thiên bang có ta, ngươi đừng mơ lật trời!"

Nàng trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái, “Đánh cờ với con nít, thắng mà không võ, có dám thêm một ván không?”
Bình Luận (0)
Comment