Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 883 - Chương 883: Tết Trung Nguyên Tự Vong Hồn (2)

Chương 883: Tết Trung Nguyên tự vong hồn (2) Chương 883: Tết Trung Nguyên tự vong hồn (2)

Đang bóng đêm, nước sông cuồn cuộn, xa xa Phù Tiên lĩnh như vật khổng lồ, bị bóng đêm như mực bao phủ.

"Chủ nhân, ngươi xem nơi xa, thôn dân phụ cận đang ở bờ sông thả đèn hoa sen."

Nguyên Hằng chỉ vào bên cạnh con sông nơi xa.

Nơi đó điểm hỏa rất nhiều đèn đuốc, nam nữ già trẻ trong thôn đều hội tụ ở đó, mang từng cái đèn hoa sen điểm hỏa ngọn nến, tạo hình khác nhau thả vào trong nước sông.

Liếc một cái, ánh đèn lay động, xuôi dòng, ở trong bóng đêm này tỏ ra rất đáng chú ý.

"Đây là đang hiến tế vong hồn?"

Tô Dịch hỏi.

Nguyên Hằng nói: "Đúng vậy, chủ nhân, hôm nay là tết Trung Nguyên* rằm tháng bảy, cũng chính là tết quỷ theo như lời thế tục, lời đồn hàng năm hôm nay, âm khí mạnh nhất, quỷ vật phân tán ở thế gian, sẽ ở hôm nay lượn lờ lui tới."

* Ở Việt Nam còn gọi là ngày Xá tội vong nhân. Trong văn hóa Trung Hoa, ngày rằm tháng bảy âm lịch thuộc Tiết Trung Nguyên và được gọi là Ngày Ma (hồn người chết) và tháng thứ bảy nói chung được coi là Tháng Ma (

鬼月

, Quỷ nguyệt), trong đó những con ma và linh hồn, bao gồm cả của tổ tiên đã qua đời, đến từ các cõi âm. Cùng với lễ Thanh Minh (vào mùa xuân) và Trùng cửu (vào mùa thu), con cháu còn sống tỏ lòng tôn kính đối với tổ tiên đã qua đời của họ, trong Lễ hội hồn ma, người chết được cho là về thăm những người sống. Vào ngày thứ mười lăm, cõi thiên đàng và địa ngục và cõi người sống mở cửa và cả tín đồ Đạo giáo và Phật giáo sẽ thực hiện các nghi lễ để chuyển hóa và giải oan khổ của người quá cố.

"Người trong thế tục, sẽ ở hôm nay thả đèn hoa sen, đốt tiền giấy, tế vong hồn, cầu một sự bình an."

Nghe xong, Tô Dịch giật mình, hắn tự nhiên biết tết Trung Nguyên.

Ở trong mắt người thế tục, đây là tết quỷ.

Mà ở trong mắt tu hành giả, đây là một ngày trong ba trăm sáu mươi lăm ngày của một năm, thiên địa âm khí nặng nhất, khí trong đục của thiên địa luân phiên, khí trong ẩn nấp, khí đục bay lên.

Đơn giản là âm khí nặng một chút, không có gì chú ý lắm.

"Đi mau, đi mau, ai về nhà ấy, đêm nay vô luận là ai, cũng không cho phép ra khỏi cửa nữa! Cho dù nghe được bất cứ động tĩnh gì, cũng không thể mở cửa ra ngoài, nếu không, nhất định sẽ bị quỷ vật ăn!"

Bờ sông nơi xa, một ông lão khô gầy mở cổ họng hô to.

Rất nhanh, các thôn dân kia đều tản ra rời đi.

Bóng đêm thâm trầm, không trăng không sao, ở nơi núi non hoang dã xa xôi này, thậm chí xa xa có thể nghe được từng đợt tiếng dã thú gào rống.

Từng thôn dân đều xách theo một cái đèn lồng giấy, dắt theo con cái vội vàng quay về.

Đột nhiên có hai ngọn đèn lồng tới gần Tô Dịch bên này.

Đến gần mới nhìn rõ, đây là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi cùng một tiểu cô nương bảy tám tuổi.

Thiếu niên làn da đen đúa, thân thể gầy gò, bên hông cắm một con dao chẻ củi.

Tiểu cô nương thắt bím tóc sừng dê, xanh xao vàng vọt.

Đây rõ ràng là một đôi huynh muội, mặc quần áo vải thô cũ kỹ, đầy mụn vá.

Khi nhìn thấy Tô Dịch cùng Nguyên Hằng đứng ở trong bụi cỏ, đôi huynh muội này rõ ràng bị dọa giật mình, lui về phía sau mấy bước.

Thiếu niên chợt rút ra dao chẻ củi, ngay lập tức bảo vệ em gái ở sau người, cảnh giác nói: "Các ngươi là người hay quỷ?"

"Chúng ta nếu là quỷ, ngươi bây giờ đã sớm mất mạng."

Nguyên Hằng cười lên, nói: "Người thông các ngươi đều đã về nhà, các ngươi hai đứa trẻ đây là muốn đi đâu?"

Thiếu niên hãy còn cảnh giác đề phòng, nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Tiểu cô nương từ sau lưng thiếu niên thò cái đầu nhỏ ra, ánh mắt đánh giá Tô Dịch và Nguyên Hằng một phen, rụt rè nói: "Ca ca, bọn họ không hung dữ một chút nào, khẳng định không phải quỷ."

Thiếu niên cười lạnh: "Muội muội không hiểu, những quỷ vật kia giỏi biến hóa nhất, thoạt nhìn giống người tốt, thực ra hung tàn ác độc nhất."

Nguyên Hằng đang muốn nói gì, Tô Dịch phất tay nói: "Tránh đường, để bọn nó đi qua."

Nói xong, hắn tránh ra khỏi đường nhỏ trước.

Nguyên Hằng ngẩn ra, cũng im lặng tránh lui.

Thiếu niên thấy vậy, do dự một lát, mới dắt tay muội muội, từ một bên vội vàng rời đi.

"Đi, theo sau, nhớ kỹ, chớ kinh động bọn nó."

Tô Dịch cất bước đi về phía thiếu niên rời đi.

Nguyên Hằng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ chủ nhân đã nhận ra cái gì?

Hắn không hỏi, cắm đầu đi theo phía sau Tô Dịch.

Trong bóng đêm, thiếu niên một tay cầm dao chẻ củi, một tay dẫn theo muội muội, bước nhanh đi xa.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Thiếu niên cùng muội muội dừng chân ở trước một nấm mộ cỏ dại um tùm.

Thiếu niên tay chân lanh lẹ cầm dao chẻ củi phạt cỏ dại, chỉnh trang lại một lần nấm mộ cô đơn kia, sau đó từ trong túi bên hông lấy ra hương nến, tiền giấy cùng một cái đĩa kẹo đường.

Thiếu niên châm lửa hương nến, kẹo đường cúng ở trước mộ, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, nói:

"Mẹ, con cùng muội muội đến thăm mẹ."

Nói xong, hắn kéo tiểu cô nương bên cạnh,"Muội muội, mau lạy mẹ."

Tiểu cô nương vừa muốn quỳ xuống, đột nhiên trợn tròn mắt, hoảng sợ kêu to: "Ca ca, quỷ ——!"

Thiếu niên đứng bật dậy, chỉ thấy trong bóng đêm nơi xa, một ngọn lửa ma trơi xanh lét bay bay, mơ hồ có thể thấy được, một mảng áo trắng tung bay lập loè.

"Đi!"

Thiếu niên kinh hãi lưng toát mồ hôi lạnh, ngay lập tức bắt lấy tay muội muội, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng còn ở nửa đường, thiếu niên chợt dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment