Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1416

- Phong chi áo nghĩa, lôi chi áo nghĩa, kim chi áo nghĩa, thủy chi áo nghĩa, băng chi áo nghĩa, còn có không chi áo nghĩa!

Tiếng kinh hô vang lên liên tục.

- Sáu loại áo nghĩa, Sở Mộ lại nắm giữ sáu loại áo nghĩa.

- Quá không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc hắn tu luyện sáu loại áo nghĩa như thế nào?

Đôi mắt Hậu Thanh Minh giật giật, hắn không dám tưởng tượng, Sở Mộ lại có tới sáu loại áo nghĩa, hắn tốn rất nhiều thời gian mới tu luyện bốn loại áo nghĩa mà thôi, không phải không muốn tìm hiểu thêm, mà là không dám, bởi vì nhiều thêm một loại áo nghĩa, thời gian rèn luyện cần thiết tăng lên vài lần, từ đó kéo dài bước chân của hắn.

- Các ngươi thấy không, Sở Mộ không chỉ có sáu loại áo nghĩa, hơn nữa sáu loại áo nghĩa đều rèn luyện tới tám chuyển cực hạn.

- Tám chuyển cực hạn đấy, đó là kiếm kỹ Nhân cấp nhất phẩm phá Địa cấp đấy.

Lúc này Sở Mộ vẫn không dùng kiếm ý, bởi vì kiếm phách và kiếm ý còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tuy thiếu kiếm ý, kiếm kỹ không hoàn chỉnh nhưng áo nghĩa tám chuyển cực hạn công thêm Chấn Sơn Kính cực hạn dung hợp với nhau, phối hợp thêm thần niệm chi lực tấn công đã mạnh mẽ không kém.

Nội tâm có kiêng kị, Hậu Thanh Minh lại ra tay lần nữa, thân thể hắn lưu chuyển giống như ảo ảnh, khó phân biệt thiệt giả, lúc này tiếng gió càn quét chung quanh.

Công kích hóa thành vòi rồng màu vàng, vòi rồng cuốn lấy Sở Mộ hóa thành cuồng phong hủy diệt càn quét tất cả.

Hắn thi triển kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai!

Đồng dạng, Sở Mộ cũng thi triển kiếm kỹ song áo nghĩa, phong chi áo nghĩa cùng lôi chi áo nghĩa tương dung, tên là kiếm kỹ Phong Lôi, lôi đình màu xanh phá không bay tới, âm thanh va chạm đùng đùng va chạm với kiếm kỹ của Hậu Thanh Minh.

Hậu Thanh Minh lao tới gần Sở Mộ, hắn tiếp tục thi triển kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai, là phong chi áo nghĩa cùng thủy áo nghĩa tương dung, lúc này một cơn gió cuốn lấy tia nước càn quét bốn phía, bao phủ Sở Mộ vào trong.

Sở Mộ cười cười, hắn vung kiếm chém mạnh, kim chi áo nghĩa phong chi áo nghĩa tương dung tên là Trảm Phong, một kiếm chém tan kiếm kỹ của Hậu Thanh Minh.

Hắn lại tiến thêm vài bước, hắn lập tức chém thẳng về phía Hậu Thanh Minh.

Sắc mặt Hậu Thanh Minh không thay đổi, hắn lại sử dụng kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai phản kích.

Chỉ ba hô hấp ngắn ngủi, Sở Mộ đã giao thủ với Hậu Thanh Minh mấy lần, mỗi lần đều dùng kiếm kỹ.

Trảm trảm trảm!

Kiếm va chạm, hoa lửa bắn ra tung tóe, sắc mặt Sở Mộ càng ngày càng nhẹ nhõm, sắc mặt Hậu Thanh Minh càng ngày càng ngưng trọng, tình huống hai người trái ngược nhau.

Lần trước là Hậu Thanh Minh không ngừng mang lại áp lực cho Sở Mộ, áp lực càng lúc càng lớn, còn lần này Sở Mộ không ngừng gây áp lực lên người Hậu Thanh Minh, áp lực càng lúc càng lớn.

Tu vi tăng lên, vận dụng áo nghĩa và kiếm kỹ thuận lợi, thực lực Sở Mộ có tiến triển còn nhanh hơn Hậu Thanh Minh rất nhiều.

So sánh ra, Hậu Thanh Minh tiến bộ có phần không ý nghĩa, người Thất Kiếm Lâu há hốc mồm, bọn họ tưởng tượng Hậu Thanh Minh xuất kiếm đánh bại Sở Mộ dễ dàng đã không xuất hiện.

Quát lớn một tiếng, Sở Mộ bước tới một bước, hắn sử dụng Trảm Phong vượt qua tốc độ Hậu Thanh Minh phản ứng, cho dù Hậu Thanh Minh miễn cưỡng đón đỡ cũng bị đánh bay ra xa.

Lại tấn công thêm ba kiếm, đánh Hậu Thanh Minh phun máu tươi, khiêu chiến kết thúc, Hậu Thanh Minh thất bại.

- Ngươi thắng.

Lau vết máu ở khóe miệng, bả vai dường như có thể gánh cả bầu trời của Hậu Thanh Minh có chút buông lỏng, cái lưng thẳng tắp cũng hơi cong lại, trên mặt có chút mệt mỏi, trong mắt cũng có vẻ uể oải.

Trận chiến này hắn không tìm thấy bất luận lý do nào thuyết phục mình. Thua, thực sự là thua, thực sự thất bại.

Lần trước chiến bại, trong lòng của hắn rất rõ ràng, bởi vì một chút lý do không có ý nghĩa mà đánh mất tiên cơ. Cho nên hắn thua không phục. Nhưng lần này thực lực của hắn tăng lên, vô cùng cảnh giác. Không để cho Sở Mộ thừa cơ, nhưng vẫn thua, thua dưới kiếm của Sở Mộ, thua dưới kiếm kỹ cường đại của Sở Mộ.

Ngẫm lại chiến đấu lần đầu, Sở Mộ chỉ biết một chiêu kiếm kỹ, còn lần này kiếm kỹ mà đối phương nắm giữ so với hắn còn nhiều hơn.

Sở Mộ cười cười, không có nói gì. Một trận chiến với Hậu Thanh Minh khiến cho hắn nhận biết thực lực của mình rõ ràng hơn.

Không có ai nghị luận, kết cục như vậy, vô luận thế nào cũng phải thừa nhận.

- Thiếu cung chủ...

Bỗng nhiên có người hô.

- Thiếu cung chủ... Thiếu cung chủ... Thiếu cung chủ.

Tiếng hô ầm ĩ vang vọng từng đợt, giống như là thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.

Sau trận chiến này, Sở Mộ mới chính thức khiến cho tất cả đệ tử Nội cung tâm phục khẩu phục. Tán đồng địa vị Thiếu cung chủ của hắn.

Sở Mộ đứng trên đấu kiếm đài, hưởng thụ tiếng tung hô của mọi người. Nhưng trong lòng lại rất là bình tĩnh, suy nghĩ trong đầu thì dần dần bay xa. Hậu Thanh Minh nhìn Sở Mộ, khẽ thở dài rồi quay người rời đi. Giờ phút này là giờ phút thuộc về Sở Mộ, quang mang của đối phương chói lọi, không ai có thể so sánh.

...

- Ta muốn đi thế giới Thái cổ.

Sở Mộ nói, trước mặt hắn có một trung niên. Vẻ mặt trung niên này tái nhợt, xem ra đã cố gắng bảo trì diện mạo này, tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi. Đương nhiên tuổi thật của hắn vượt xa bề ngoài.

- Bây giờ sao?

Tam cung chủ mỉm cười, nụ cười khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

- Đúng vậy.

Sở Mộ gật gật đầu.

Sau khi hắn trở thành Thiếu cung chủ, Tam cung chủ và chư vị trưởng lão Chân cung lúc gặp mặt hắn cũng không che dấu diện mạo của mình.

- Ta tới từ Cổ Kiếm đại lục.

Sở Mộ mở miệng, nói ngắn gọn lai lịch của mình ra một lần.

- Thì ra là thế.

Tam cung chủ gật đầu.

- Bảy ngày sau xuất phát.

- Được.

Sở Mộ gật gật đầu, thân thể Tam cung chủ trở nên phai nhạt rồi biến mất không thấy gì nữa. Hắn cũng không có hỏi Sở Mộ vì sao phải trở về Thanh Phong kiếm cung ở Thế giới thái cổ.

Mỗi một người làm chuyện gì đều có mục đích của nó, vô luận là xấu hay tốt đều là lựa chọn của bản thân. Về phần hậu quả như thế nào thì bản thân cũng phải gánh chịu.

Huống chi Sở Mộ là thiếu cung chủ Thiên Hoang địa cung, luận địa vị xem như cùng cấp với Tam cung chủ. Mà suy nghĩ của Tam cung chủ là Sở Mộ rất có thiên phú, là yêu nghiệt. Nhưng mà còn cần thêm thời gian, kinh nghiệm mới có thể chính thức trở nên cường đại. Đứng trong hàng ngũ nhân tộc có được một chỗ cắm dùi, thậm chí là thủ lĩnh.
Bình Luận (0)
Comment