Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1417

Thời gian quyết định là bảy ngày sau. Trong lòng Sở Mộ có chút bức thiết, hắn hít sâu ba lượt, cố gắng khiến cho trong lòng bình phục lại, khôi phục lại bình tĩnh.

- Bảy năm cũng đã đi qua rồi, huống chi chỉ có bảy ngày?

lầm bầm nói một câu, lần nữa vùi đầu vào trong tu luyện. Dù thời gian bảy ngày không có cách nào làm cho thực lực của hắn tăng lên. Nhưng cũng có thể củng cố một ít.

Tu luyện như đi ngược dòng nước vậy, không tiến thì lùi, buông lỏng không được.

Hậu Thanh Minh đi bế quan, mục đích là vì đột phá. Tất cả những thứ khác đều như cũ. Đám người Nam Vô cũng bắt đầu bộc lộ tài năng. Chỉ có điều vì Sở Mộ lại một lần nữa đánh bại Hậu Thanh Minh, cho nên không có nhấc lên được bao nhiêu gợn sóng. Bất quá thiên tài vẫn là thiên tài, vẫn có lúc lóe sáng.

Thời gian bảy ngày thoáng cái trôi qua. Tam cung chủ đã tới cung điện nhỏ của Sở Mộ.

- Lên đường thôi.

Tam cung chủ nói.

- Được.

Gật đầu, Sở Mộ cũng không cần phải chuẩn bị cái gì. Hắn cùng với Tam cung chủ rời khỏi Thiên Hoang thần sơn.

Tam cung chủ bay phía trước, tốc độ cực nhanh. Sở Mộ thì theo sát phía sau. Dường như vì muốn thử tốc độ của Sở Mộ, cho nên Tam cung chủ tăng tốc từng chút một.

Tốc độ của cường giả Kiếm Thánh quá nhanh, Sở Mộ không ngừng đề cao tốc độ của mình. Cũng may thực lực của hắn tăng lên, tinh luyện áo nghĩa, khi vận dụng càng thêm xuất sắc. Vận dụng Chấn Sơn kính trên cơ bắp cũng càng thêm thuần thục, bằng không nhất định sẽ bị Tam cung chủ cắt đuôi.

Dường như cảm nhận được cực hạn của Sở Mộ, Tam cung chủ duy trì tốc độ lúc này mà chạy đi. Sở Mộ cũng giữ tốc độ cực hạn phi hành nhanh tới mức tận cùng. Trong nháy mắt đã xé rách không trung, biến mất ở phía chân trời.

Tam cung chủ không nói đi đâu, Sở Mộ cũng không hỏi, cứ như vậy bay theo hắn.

Trong lúc bất tri bất giác đã qua hai ba thời thần. Tam cung chủ không có ý giảm tốc độ, giống như muốn cứ bay như vậy, bay tới tận cùng thế giới. Sở Mộ thậm chí còn hoài nghi, không biết có phải cứ như vậy bay tới thế giới Thái cổ hay không.

Dần dà Sở Mộ cảm thấy không chống đỡ nổi, loại phi hành cực hạn này tiêu hao lực lượng quá lớn. Tốc độ khôi phục còn xa không theo kịp, cho nên lực lượng lúc này của hắn không còn mấy.

Hiện tại Sở Mộ bắt đầu ép tiềm lực của mình, dựa vào ý chí cứng cỏi mạnh mẽ chống đỡ.

- Đến rồi.

Tam cung chủ nói.

Phía trước là một mảnh bóng đêm, giống như vô tận, có thể dung nạp bất luận thứ gì vậy. Lại tản mát ra một tia khí tức khiến cho tim Sở Mộ đập nhanh hơn vài phần. hắn phóng vào, Sở Mộ cũng không thể không phóng vào theo.

Trên người Tam cung chủ phát tán ra quang mang nhàn nhạt, chỉ dẫn Sở Mộ đi theo.

Ước chừng bay thêm một phút đồng hồ, Tam cung chủ bắt đầu đáp xuống. Sở Mộ cũng đáp xuống theo. Hắn hoàn toàn không nhìn ra cảnh vật bốn phía như thế nào. Căn bản không biết rốt cuộc mình đang ở đâu.

Rốt cuộc, hai chân hắn đã có cảm giác.

- Nơi này là hiểm địa cao cấp nhất, gọi là Hắc Ám tuyệt vực.

Thanh âm của Tam Cung chủ truyền tới, khiến cho Sở Mộ cả kinh.

Hiểm địa cao cấp nhất: Hắc Ám tuyệt vực.

Lúc Sở Mộ nghiên cứu tư liệu về các hiểm vực, hắn từng xem qua ghi chép về Hắc Ám tuyệt vực. Đây là hiểm địa cao cấp nhất, một mảnh hắc ám. Cường giả Kiếm Vương cấp tiến vào trong này cũng bị lạc. Hơn nữa bên trong có vô số hung hiểm. Chỉ có cường giả Kiếm Thánh cấp mới có thể bình yên ra vào.

Tiểu thế giới này thuộc về Thiên Hoang địa cung, cũng chỉ có Thiên Hoang địa cung mới có cường giả Kiếm Thánh cấp. Nói Hắc Ám tuyệt vực, chẳng khác nào nói là hiểm địa chuyên chúc của Thiên Hoang địa cung cả.

Lúc suy nghĩ, hai mắt Sở Mộ run lên, trong bóng tối tản mát ra quang mang yếu ớt khiến cho Sở Mộ có thể nhìn thấy hình dáng của nó. Đây là một thứ màu vàng nhạt, phong cách cổ xưa, thâm thúy mà thần bí.

- Đây là trọng bảo của Thiên Hoang địa cung chúng ta: Thiên Hoang đại hạm.

Tam cung chủ giới thiệu cho Sở Mộ, ngữ khí vô cùng tự hào.

- Thiên Hoang đại hạm? Có gì khác với Thái cổ thần thuyền hay không?

Sở Mộ vô thức hỏi một câu.

- Hai cấp độ.

Tam cung chủ nói.

- Thiên Hoang đại hạm chỉ có một chiếc này. Tài liệu của nó đặc thù, có thể đâm thủng Thái cổ thần thuyền, hơn nữa còn có thể phá vỡ thời không tiến vào trùng động. Bình chướng giữ Thiên Hoang giới và thế giới thái cố chắc chắn, Thái cổ thần thuyền không thể làm gì, chỉ có Thiên Hoang đại hạm mới có thể phá vỡ.

Tam cung chủ nói như vậy, trong lúc nhất thời Sở Mộ không có khái niệm chính xác. Hắn chỉ biết rõ Thiên Hoang đại hạm so với Thái Cổ thần thuyền cường đại hơn, cao cấp hơn mà thôi.

- Về sau có cơ hội ngươi sẽ từ từ biết được.

Tam cung chủ cũng không nói rõ. Sau khi nói một câu, cánh tay vung lên, một đạo thanh âm vang lên. Ngay sau đó có quang mang đánh tới, đánh trúng Tam cung chủ và Sở Mộ.

Sở Mộ chỉ cảm thấy bản thân mình được một cỗ lực lượng không có cách nào kháng cự bao phủ. Thân thể giống như nhanh chóng thu nhỏ lại, vượt qua thời không, xuất hiện bên trong Thiên Hoang đại hạm.

- Khởi động.

Tam cung chủ chắp tay đứng, lạnh nhạt nói. Một tiếng nổ vang lên. Thiên Hoang đại hạm bắt đầu bay lên.

Sở Mộ nhìn bốn phía, giống như trong suốt, có thể nhìn thấu bóng đêm bên ngoài.

Thiên Hoang đại hạm không cần thao tác cụ thể gì, bởi vì nó có linh.

Tam cung chủ lần nữa nói, lại khiến cho Sở Mộ kinh ngạc.

Có linh.

Hai chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức nặng kinh người. Vạn vật thiên địa có linh, nhưng trên thực tế... Linh tính yếu ớt gần như không có.

Cùng là vật to lớn, một khi có được linh tính càng thêm trân quý.

Thần Hoang thiên cung có linh, lúc này Thiên Hoang đại hạm này cũng có linh. Khó trách Tam cung chủ nói chỉ có một chiếc như vậy.

- Đi tới Thế giới thái cổ, Thiên Phong kiếm cung.

Tam cung chủ còn nói thêm, được linh của Thiên Hoang đại hạm tiếp nhận.

Trong Hắc Ám tuyệt vực, Thiên Hoang đại hạm lên như diều gặp gió, tốc độ nhanh chóng tăng lên, lúc lao ra khỏi Hắc ám tuyệt vực đã có tốc độ kinh người.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được một thứ màu vàng nhạt phóng lên trời, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng nhạt, giống như tia chớp phá không mà đi, bay thẳng tới phía chân trời rồi biến mất không thấy gì nữa.

Trong Thiên Hoang đại hạm, Sở Mộ không cảm thấy xóc nảy một chút nào. Giống như đang đứng vững vàng ở mặt đất vậy.

- Ngồi xuống đi, sắp phá vỡ bích chướng thời không.

Tam cung chủ nói, hắn đi tới một cái ghế rồi ngồi xuống. Bốn phía cố định, Sở Mộ cũng học Tam cung chủ, ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment