Ầm ầm!
Tuyệt học của Nguyên Hoàng cùng với Diệt Vương Thủ của Tịch Diệt Ma Đế va chạm vào nhau. Trong lúc nhất thời, trong phạm vi vạn dặm cát bay đá chạy. Trong vòng ngàn dặm, khí kình tạo thành cuồng phong bạo tạc, san bằng tất cả những gì nó gặp trên đường đi. Trong vòng trăm dặm, không gian xuất hiện dấu hiệu bị nghiền nát. Ở trung tâm xuất hiện một quang cầu năng trượng có đường kính tới trăm mét.
Cổ Đà Huyền Bà, Huyết Sa Vương ở cách đó chỉ mấy trăm dặm cũng bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài, cả hai không ngừng thổ huyết.
Diệp Trần đứng ở sau lưng Nguyên Hoàng cho nên bình yên vô sự.
Quang cầu năng lượng dần tan rã, Nguyên Hoàng cùng Tịch Diệt Ma Đế đều thối lui mười bước.
- Tiểu tử! Ngươi thật sự biết cách tìm địch nhân. Lần trước là Nhân Ma Hoàng, lần này lại là một vị Vương giả Phong Đế của ma đạo.
Nghiêng đầu, Nguyên Hoàng bất đắc dĩ nói.
Diệp Trần cảm thấy có lỗi nói:
- Tiền bối, lần này thực sự làm phiền người rồi.
Ánh mắt Nguyên Hoàng nhìn về phía Tịch Diệt Ma Đế, ngoài miệng nói:
- Cũng chả trách ngươi được. Bị hắn phong ấn ở bên trong bức tranh thủy mặc này. Với tư cách là một Vương giả Phong Đế nổi danh khi xưa, Nguyên Hoàng thích cuộc sống náo nhiệt. Bị phong ấn ở bên trong bức tranh thủy mặc, tuy có thể bảo tồn nguyên khí nhưng đây không phải là sinh hoạt hắn ưa tích. Hắn lưu lại bức tranh thủy mặc này mục đích để đối phó dị tộc, cũng không phải dùng để kéo dài tính mạng của chính mình.
- Vô Lượng Quang, Hoàng Đạo Thần Quyền. Ngươi là Nguyên Hoàng?
Tịch Diệt Ma Đế có thân phận không nhỏ, nhãn lực tương đối cao. Nguyên Hoàng thi triển ra tuyệt chiêu lúc sinh thời là Vô Lượng Quang và Hoàng Đạo Thần Quyền hoàn toàn giống với những gì mà Tịch Diệt Ma Đế đọc được, cho nên hắn vô ý thức hỏi.
Nhưng sau khi hỏi xong, hắn lại lắc đầu:
- Không đúng! Ngươi không có huyết nhục thực sự. Ngươi chỉ dùng một phương pháp đặc thù nào đó phong ấn toàn bộ Chân Nguyên, dùng Chân Nguyên để diễn sinh ra huyết nhục, có thể giúp nhau chuyển đổi.
- Ngươi có thể xem ta như là phân thân của Nguyên Hoàng!
Nguyên Hoàng cũng không có ý tứ dấu diếm thân phận.
- Phân thân của Nguyên Hoàng!
Tịch Diệt Ma Đế sững sờ. Sau một khắc, mắt hắn bắn ra kim quang chói lọi. Phân thân của Nguyên Hoàng, đây không phải thừa nhận rằng hắn chính là Nguyên Hoàng sao.
Cổ Đà Huyền Bà cùng đám người Huyết Sa Vương không kịp phản ứng, trợn mắt há hốc mồm. Nguyên Hoàng đã biến mất vài vạn năm trước rồi, chỉ sợ đây không phải là bản thể của hắn.
- Quá kinh ngạc, thật sự ta quá kinh ngạc. Diệp Trần! Không thể tưởng được rằng trước khi ngươi vẫn lạc lại có thể làm ra chuyện khiến cho ta cảm thấy vui trước. Tịch Diệt Ma Đế ta luôn muốn cùng một vị Vương giả Phong Đế cổ đại tranh hùng, muốn nhìn xem bọn họ mạnh đến cỡ nào. Nhưng cổ nhân đã qua đời, nguyện vọng này rất khó thực hiện. Vốn tưởng rằng chỉ có thể tiếc nuối cả đời, không thể tưởng được hôm nay lại có thể toại nguyện.
Tịch Diệt Ma Đế vô cùng cao hứng. Hắn biết phân thân Nguyên Hoàng trước mặt không có được thực lực thật sự của bản thể. Nhưng dù sao đây cũng là phân thân của một vị Vương giả Phong Đế cổ đại, thực lực của phân thân này cũng không kém hắn. Tịch Diệt Ma Đế thật sự muốn biết hắn và Nguyên Hoàng ai mạnh hơn.
- Hắn còn có loại nguyện vọng này sao?
Diệp Trần mở to mắt nhìn Tịch Diệt Ma Đế đang cười một cách điên cuồng.
Hắn và Nguyên Hoàng đã nói chuyện với nhau. Chiến lực của Nguyên Hoàng xác thực không bằng Ma Nhân Hoàng. Mà theo một số tin tức Diệp Trần biết được chiến lực của Tịch Diệt Ma Đế kém hơn Ma Nhân Hoàng một chút. Cho dù hắn có ẩn dấu thực lực đi chăng nữa, tối đa cũng chỉ tương đương với Ma Nhân Hoàng mà thôi, không có khả năng cường đại hơn.
Nhưng Nguyên Hoàng còn nói, so về chiến lực hắn thua kém Ma Nhân Hoàng nhưng nếu chiến đấu sinh tử Ma Nhân Hoàng sẽ bị trọng thương. Trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào chữa trị được, trong vòng ba đến năm năm cũng không có khả năng khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh. Lúc ấy sở dĩ Ma Nhân Hoàng không có ra tay là do thực lực của Diệp Trần quá yếu. Dù Ma Nhân Hoàng trọng thương cũng có thể dễ dàng giết chết Diệp Trần. Nhưng bây giờ, thực lực của Diệp Trần không phải một Vương giả Phong Đế muốn giết hắn là giết được.
Tịch Diệt Ma Đế một khi bị trọng thương, tám chín phần mười không phải là đối thủ của Diệp Trần.
Về phần Cổ Đà Huyền Bà và Huyết Sa Vương càng không có khả năng lưu Diệp Trần lại.
Nhưng nói thật ra cùng Tịch Diệt Ma Đế giao thủ trong hoàn cảnh xấu, Nguyên Hoàng không cách nào bù đắp được. Chân Nguyên của hắn quá ít, Linh Hồn Lực cũng không bằng được Vương giả Phong Đế cùng giai khác. Dùng một phần là thiếu một phần. Nếu như Tịch Diệt Ma Đế là Nguyên Hoàng chỉ sợ thực lực Vương giả Phong Đế cũng không có. Tịch Diệt Ma Đế nói ra những lời này, khiến cho Diệp Trần cảm thấy vô sỉ.
Nguyên Hoàng không có cảm thấy có gì không công bình ở đây cả, hắn thản nhiên nói:
- Nguyện vọng của ngươi đã lạnh liệt như vậy, ta sẽ thỏa mãn ngươi. Chỉ sợ quá trình cùng kết quả thực hiện nguyện vọng này sẽ không khiến cho ngươi thỏa mãn.
- Ta cảm thấy ta sẽ thỏa mãn.
Ánh mắt Tịch Diệt Ma Đế trở nên lạnh lùng.
- Sát!
Vứt bỏ hết tất cả tạp niệm, thân hình Tịch Diệt Ma Đế quỷ mị, hư hư thật thật bay về phía Nguyên Hoàng, không gian bình trướng trong mắt hắn dường như không có.
Thân hình Nguyên Hoàng bỗng nhiên khẽ động, không gian bình chướng không cách nào ngăn cản được, tùy ý để cho hắn tiến vào hư không hoặc ra bên ngoài thế giới.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Hai người vừa tiếp xúc lập tức giao thủ, đánh đến nỗi trời long đất lở, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không thể chiếu sáng xuống nhân gian. Trong phạm vi vạn dặm đều là chiến trường của hai người. Bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh mà vị trí của hai người lúc này đã cách thời điểm ban đầu ngàn dặm. Điều này khiến cho đám người Cổ Đà Huyền Bà và Huyết Sa Vương không khỏi bàng hoàng. Bọn họ thật sự không biết bây giờ chỗ nào mới là an toàn nữa.
- Rầm...!
Đột nhiên một chưởng lực vô hình cách không đánh về phía Cổ Đà Huyền Bà. Cổ Đà Huyền Bà vội vàng trốn vào trong hư không để tránh chưởng lực này. Nhưng chưởng lực vô cùng cổ quái, dường như có được hiệu quả súc địa thành thốn, chớp mắt cái đã đánh lên người nàng chém đứt cánh tay trái.
Ah!
Cổ Đà Huyền Bà kinh hãi kêu lên, nàng chật vật mãi mới có thể thoát ra ngoài được, bay thẳng đến mấy vạn dặm mới dừng lại, vẻ mặt trắng bệch.
- Mau bỏ đi!
Huyết Sa Vương không nghĩ tới Nguyên Hoàng giao thủ với Tịch Diệt Ma Đế nhưng vẫn muốn ám toán bọn họ. Trong lòng không khỏi run sợ, sợ Nguyên Hoàng cũng ra tay với hắn.
Theo sát Cổ Đà Huyền Bà, năm người nhanh chóng rút khỏi mấy vạn dặm, đứng ở xa xem trận chiến, không dám ở gần. Một khi cảm giác đại chiến hai bên di động tới, bọn hắn lại chủ động lùi ra xa.
- Nguyên Hoàng, đừng vội làm càn!
Sắc mặt Tịch Diệt Ma Đế vô cùng khó coi.
- Nếu là địch nhân thì không có làm càn với không làm càn!