Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1104 - Chương 1104: Linh Thể Lục Giai, Thu Nạp Thương Tổn

Diệp Trần gặp nguy hiểm rồi!

Không ít người đình chỉ chiến đấu, nhìn về phía Diệp Trần.

- Hừ!

Bị Bát Quái Diệt Tuyệt kiếm trận dây dưa thoát thân không được, Hắc Long lão tổ hừ lạnh một tiếng.

- Tự ình là thiên tài thì không biết trời cao đất rộng, trở thành Vương giả Phong Đế là vô địch thiên hạ sao. Có lẽ hắn cho rằng có thể đánh chết ba người Hoàng lão quái là có thể chiến thắng chúng ta. Chúng ta tu luyện nhiều năm như vậy, chẳng phải là sống đến lú lẫn lên rồi sao.

Cửu Đầu Xà Hoàng cũng âm thầm cười lạnh, hắn không phải nhân vật mạnh mẽ như Hắc Long lão tổ, nhưng cũng là hoàng giả Yêu tộc tung hoành ở Huyết Thiên đại lục suốt mấy trăm năm. Bị người khinh thị, Cửu Đầu Xà Hoàng cũng không dễ chịu gì. Hư Hoàng bộc lộ ra chiến lực mạnh nhất, hắn cũng biết rõ trận đại chiến này xem như đã xong, chỉ cần giải quyết xong Diệp Trần thì những người khác không đáng để lo.

- Nguy rồi!

Linh Đan Vương chịu áp lực nhẹ nhất, cơ hồ không có người nào dám liều mạng công kích hắn. Thậm chí nguyên một đám đều tránh hắn đi, đánh chết Linh Đan Vương thì tính mạng chính mình cũng khó bảo toàn vì trước sau gì cũng có người tìm đến tính sổ. Muốn lấy mạng già của hắn thì cũng phải biết rằng, Đan Vương đảo cùng Linh Đan Vương ở Chân Linh thế giới chính là một tồn tại siêu nhiên. Tương truyền, sau lưng Đan Vương đảo còn có một vị Vương giả lục tinh thủ hộ, giết Linh Đan Vương thì mười cái mạng cũng không đủ đền vào. Cho nên, nguyên một đám đều tránh Linh Đan Vương mà tìm những người khác chém giết, Linh Đan Vương không có bất kỳ đối thủ nào, chỉ có thể đi khắp nơi cứu hoả.

Giờ phút này, khi Linh Đan Vương nhìn thấy Hư Hoàng bộc phát ra chiến lực mạnh nhất, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù sao Diệp Trần cũng chỉ mới tiến giai lên Sinh Tử Cảnh, nội tình không bì kịp Hư Hoàng, át phủ bài cũng không có nhiều bằng Hư Hoàng. Cái bí pháp chiến đấu này, đừng nói ở thời điểm hiện tại, ngay cả trong thời đại thượng cổ cũng rải rác không có mấy người có thể sáng tạo ra. Tạo ra bí pháp chiến đấu thì phải là nhân vật kinh tài tuyệt diễm đích thực.

Bất tri bất giác, vào thời điểm Hư Hoàng còn chưa xuất chưởng, tuyệt đại bộ phận mọi người đình chỉ chiến đấu, nghiêng đầu nhìn về phía chiến trường Diệp Trần cùng Hư Hoàng. Trong ánh mắt của bọn họ, Hư Hoàng đánh ra một chưởng về phía Diệp Trần, chưởng lực có thể hòa tan cả không gian, có thể thiêu đốt hết mọi thứ. Thiên địa Nguyên Khí quanh thân đều sôi trào như cơn sóng dữ mãnh liệt của biển cả. Còn Diệp Trần thì giống như một chiếc thuyên lá nhỏ trên đại dương bao la, tùy thời có thế bị thuyền hủy người vong.

Hành động cực nhanh, đối mặt một chưởng với chiến lực mạnh nhất của Hư Hoàng, Thiết Huyết Ngân Lam kiếm trong tay Diệp Trần bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh biếc. Trong nháy mắt, hỏa diễm thiêu đốt đến cực hạn, không gian vô thanh vô tức tan rã, giơ Thiết Huyết Ngân Lam kiếm lên thật nhanh, Diệp Trần chém ra một kiếm.

- Thủy Hỏa Vô Tình. nguồn (.) - Xoẹt!

Ánh sáng màu xanh biếc lóe lên, khắp chiến trường tựa hồ bị một tầng kiếm mạc màu xanh biếc phân thành hai. Kiếm mạc đối chiến với một chưởng của Hư Hoàng, một bên là khí lưu nóng rực đốt cháy vạn vật, một bên lực lượng thủy hỏa cuồng bạo thiêu đốt thiên địa.

Mạnh nhất đối với mạnh nhất.

- Oanh!

Sau một khắc!

Một tiếng nổ lớn vang lên xé rách thiên địa, tất cả mọi người đều cảm giác mảnh không gian này sinh ra bất ổn, một ít Vương giả Sinh Tử Cảnh đang đại chiến trong hư không cũng bị ngạnh sanh chấn bay ra ngoài, miệng phun máu tươi. Không giới của Không Đế và cánh cửa không gian của Huyền Hậu cũng đều sụp đổ, khiến cho hai người đình chỉ đại chiến.

Bạo tạc qua đi, ai cũng nhìn thấy một cái bóng người bị đánh bay đi ra ngoài.

Đó là Hư Hoàng.

- Cái gì!? Tại sao có thể như vậy! Hư Hoàng bị một kiếm của Diệp Trần đánh bay sao?

Hắc Long lão tổ cảm giác đầu của mình không còn minh mẫn nữa rồi. Hư Hoàng cường đại cỡ nào chứ. Trước đó khi chưa thi triển Hư Không Bất Bại chiến pháp, thì y đã có chiến lực ngũ tinh đỉnh phong. Sau khi thi triển, chiến lực tăng lên ngũ tinh bá chủ, thậm chí tiếp cận lục tinh. Cơ hồ dưới Vương giả lục tinh không có đối thủ.

- Không có khả năng! tông chủ sao có thể thất bại được chứ.

Lão thần Thiên Hư Vương lần đầu tiên hoảng sợ như vậy, với tư cách là Thái Thượng đại trưởng lão Hư Không Môn. Không có ai biết rõ thực lực của Hư Hoàng hơn hắn. Hư Không Bất Bại chiến pháp của Hư Hoàng, trong mắt hắn cũng không phải bí mật gì, bởi vì môn bí pháp này là tông chủ đời trước truyền thụ lại cho Hư Hoàng, bản thân hắn cũng được truyền thụ một nửa bí pháp, có thể gia tăng ba thành chiến lực.

- Là kiếm pháp áo nghĩa đỉnh giai.

Huyền Hậu liếc nhìn ra mấu chốt của vấn đề, Tuyết Mãn Càn Khôn của nàng đã tiếp cận đến cấp bậc võ học áo nghĩa đỉnh giai, chênh lệch chỉ là trình độ dung hợp áo nghĩa mà thôi. Cho nên, Thủy Hỏa Vô Tình có thể có uy lực lớn như thế thì chỉ có thể dùng kiếm pháp áo nghĩa đỉnh giai để giải thích.

- Thủy áo nghĩa và Hỏa áo nghĩa vốn dĩ đối lập nhau. Cho nên, chiêu vừa rồi sợ rằng vẫn chưa đạt tới cảnh giới đại viên mãn. Vẫn như trước chỉ được cho là kiếm pháp áo nghĩa đỉnh giai.

- Kiếm pháp áo nghĩa đỉnh giai.

Trong lúc nhất thời, bọn người Thanh Vân Kiếm Đế, Không Đế, Chiến Thiên Tượng Hoàng cùng với Hắc Long lão tổ cũng biết Diệp Trần vì sao có thể đánh bay Hư Hoàng rồi, bởi vì cảnh giới kiếm pháp của hắn đã vượt qua tất cả mọi người.

- Kỳ tài ngút trời!

Linh Đan Vương chỉ có thể dùng bốn từ này để hình dung Diệp Trần. Đối phương mới hơn ba mươi tuổi mà đã có thể nắm giữ kiếm pháp áo nghĩa đỉnh giai, thành tựu như thế không thua kém gì Kiếm Vương, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Một kiếm đánh bay Hư Hoàng, kiếm thế trên người Diệp Trần cũng đạt đến trạng thái cường thịnh. Ở trên đỉnh đầu của hắn, hư ảnh một thanh cự kiếm như ẩn như hiện, đó chính là dị tượng Kiếm Vực được thúc dục đến mức tận cùng mà tạo thành. Hiện tại, hư ảnh cái chuôi cự kiếm này rõ ràng lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bành trướng của nó, ngưng tụ thành thực thể, phảng phất như đã được được tôi luyện.

- Kiếm Vực tam trọng trung kỳ Đồng tử Thanh Vân Kiếm Đế co rụt lại. Kiếm vực của hắn đã được Chân Linh thế giới biết đến, sớm đã đạt đến tam trọng hậu kỳ. Còn Kiếm Vực của Diệp Trần rõ ràng theo sát phía sau, cũng đã đạt tới cảnh giới tam trọng trung kỳ. Phải biết rằng tại thời điểm xông vào kiếm giới, Diệp Trần có lẽ mới chỉ có Kiếm Vực tam trọng sơ kỳ. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tăng lên một cấp độ nhỏ nữa, đúng là đã vượt qua dự liệu của hắn.

Kiếm Vực, tuy là công pháp diễn sinh kiếm đạo mà ra. Nhưng cũng phải nói, đây chỉ là quan hệ giữa kiếm đạo và công pháp mà thôi. Kiếm Vực là sự tinh túy tồn của kiếm khách, chỉ có trên phương diện kiếm đạo mới có thế lý giải cùng cảm ngộ mà đạt được thăng hoa, khi đó Kiếm Vực mới có thể tăng lên.

Với tư cách là chủ nhân của Kiếm Vực, Diệp Trần tất nhiên cảm nhận được sự lớn mạnh của Kiếm Vực nhưng trong lòng hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

_Hiểu được tinh túy mấy ngàn loại kiếm thuật trong kiếm giới làm các phương diện khác tại Diệp Trần đều có được tiến bộ rõ rệt, duy chỉ có Kiếm Vực là vẫn dậm chân tại chỗ. Trải qua trận chiến đấu cùng Hư Hoàng, chiến ý và Kiếm Ý của hắn đã bộc phát đến trạng thái cực hạn, rốt cục vẫn là sự cố gắng để đề thăng thực lực.

Khí lưu bạo tạc dần dần suy yếu. Bên ngoài mấy trăm dặm, thân ảnh Hư Hoàng dừng lại, hai mắt hắn bộc phát ra thần quang dài vài thước, từ xa xa đã khóa chặt Diệp Trần, tựa như Ma Thần.

- Diệp Trần! Rất tốt, ngươi đáng giá để ta toàn lực chiến một trận.

Trên người Hư Hoàng vẫn không có bất kỳ thương thế nào, tựa hồ một kiếm vừa rồi chỉ đánh bay hắn ra sau.

- Ngươi cũng đáng được ta đánh toàn lực.

Diệp Trần nhíu mày, đồng tử bắn ra tinh quang kiếm ý thực chất.

Chẳng biết lúc nào, Thanh Vân Kiếm Đế đã lui ra sau cách xa khu vực chiến đấu này. Hiện tại, nếu hắn tiếp tục công kích Diệp Trần thì không thể nghi ngờ là chọc giận Hư Hoàng. Đương nhiên, dù lui ra ngoài rồi hắn cũng không đi công kích những người khác. Hắn dám khẳng định, một khi mình đi công kích những người khác thì Diệp Trần sẽ cuốn hắn vào vòng chiến.

- Trận chiến này, lấy kết quả của Hư Hoàng và Diệp Trần để phân thắng bại. Kết quả trận chiến sẽ là quyết định cuối cùng a!

Linh Đan Vương cao giọng nói.

Không có người nào mở miệng không công nhận, cũng không có ai đồng ý. Nhưng tất cả mọi người đều ngừng lại, không có tiếp tục chiến đấu nữa, trong lúc vô hình, xem như họ đã chấp nhận ý kiến của Linh Đan Vương .

- Hừ, Ma Hoa Hoàng! lần sau chúng ta lại quyết định thắng bại.

Chiến Thiên Tượng Hoàng lạnh lùng nói với Ma Hoa Hoàng.

- Tùy thời phụng bồi.

Ma Hoa Hoàng biết rõ trong nhất thời cuộc chiến giữa nàng và Chiến Thiên Tượng Hoàng không có khả năng phân thắng bại. Nếu thật muốn đấu đến cùng thì ba ngày ba đêm cũng không chấm dứt được, trừ phi có một bên tiêu hao hết mà lực, hoặc là khí lực hao hết thì mới có thể phân ra thắng bại. Nhưng rất hiển nhiên, trận đại chiến này sẽ không kéo dài như vậy, nếu không tử chiến thi chỉ biết lãng phí thời gian.

Cùng lúc đó, Huyền Hậu và Không Đế cùng với Tiên Thiên Ma Hoàng và bọn người Ngục Vương, Tà Vương đều tách ra, thân hình lập loè trở về trận doanh bên mình.

Vương giả đại chiến vô cùng thảm thiết, may mà thời gian chiến đấu ngắn ngủi, không có người nào lử vong. Dù sao Bất Tử Thân của Vương giả không phải để không, dưới tình huống thực lực tương đương thì một đối hai hay một đối ba cũng sẽ không ở trong thời gian ngắn mà tử vong. Nếu đánh không lại thì có thể không ngừng né tránh mà áp dụng du kích chiến.

Đương nhiên, cho dù không có người tử vong nhưng bị thương nặng cũng có không ít người. Một vài người bị linh hồn công kích làm bị thương, một ít người bị tổn hao nhiều tu vi, cần điều dưỡng một thời gian ngắn. Những người bị thương tuyệt đại đa số đều ở bên 1 trận doanh Diệp Trần, dù sao nhân số ít chính là hoàn cảnh xấu mà không có cách nào bỏ qua.

Hai đại trận doanh xa xa đối lập nhau, Diệp Trần và Hư Hoàng cũng xa xa đối lập.

- Hư Hoàng, ngươi có thể sử dụng Long Hổ Bạo Nguyên Đan rồi. Bằng không, ngươi không thể thắng được ta đâu.

Thanh Vân Kiếm Đế, Hắc Long lão tổ cùng với Cửu Đầu Xà Hoàng đều quay về tới trận doanh sau lưng Hư Hoàng, Diệp Trần có thể không cần phải phân tâm chiến đấu nữa. Tuy nhiên trong tình huống phân tâm như trước, hắn vẫn có thể bộc phát ra chiến lực mạnh nhất, sự cường đại của thiên tài nằm ở chỗ có khả năng đột phá cực hạn của mình. Nếu không phải toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong chiến đấu, muốn đột phá cực hạn của mình thì đó là nằm mơ rồi.

Hư Hoàng đạm mạc nói:

- Cho dù không có Long Hổ Bạo Nguyên Đan, kẻ thắng lợi cuối cùng vẫn là ta. Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết ta vì cái gì lại nói như vậy.

- Đã như vậy thì đánh đi!

- Ông!

Thân thể chấn động, Kiếm Vực của Diệp Trần khuếch trương, bao trùm Hư Hoàng vào bên trong - Ngươi có Kiếm Vực, ta cũng có lĩnh vực.

Trên người Hư Hoàng tách ra một cỗ rung động trong suốt, rung động khuếch tán cùng Kiếm Vực tiến hành triệt tiêu, loại lĩnh vực này thâm thúy khó lường, tựa như hư không.

- Là lĩnh vực Hư Không!

Có người nhận ra được.

Lĩnh vực cũng là công pháp diễn sinh ra, bất quá không có thuần túy như Kiếm Vực. Lĩnh vực có vô số loại thuộc tính, ví dụ như Tịch Diệt Ma Đế có Tịch Diệt lĩnh vực, Nguyên Hoàng có Hoàng Đạo lĩnh vực. Huyền Hậu cũng có Huyền Diệu lĩnh vực,…v.v…. Tương tự như vậy nếu đem ra so sánh thì Kiếm Vực chỉ có một thuộc tính, nhưng dù chỉ có một thuộc tính duy nhất thì bất luận lĩnh vực gì một khi gặp phải Kiếm Vực cũng đều yếu hơn một bậc.

- Oanh!

Hai người đồng thời phóng tới đối phương.

- Hư Không Đại Thủ Ấn!

Hư Hoàng không hề thi triển Đại Diệt Kim Nhiên Chưởng, mà là đổi thành một môn chưởng pháp Không Gian áo nghĩa. Hư Hoàng và Không Đế còn có Huyền Hậu đều tinh thông Không Gian áo nghĩa. Có lẽ Hư Không Đại Thủ Ân không thể mạnh hơn so với Đại Diệt Kim Nhiên Chưởng bao nhiêu, nhưng nó cường đại hơn ở chỗ được hắn biến hóa nhiều hơn để không dễ dàng bị Diệp Trần khám phá nhược điểm.

Một chưởng đánh ra làm hư không lõm xuống, một chỉ thủ ấn khổng lồ trong suốt từ nơi xa xa đánh về phía Diệp Trần. Diệp Trần có thể cảm giác được không gian xung quanh mình đều bị phong tỏa tạo ra áp lực hư không vô cùng to lớn, từ bốn phương tám hướng đè ép tới, tựa hồ muốn lách vào bạo tạc thân thể của Diệp Trần, buộc hắn phải di động theo quỹ tích vặn vẹo.

- Thủy Hỏa Vô Tình, phá cho ta!

Diệp Trần tra Thiết Huyết Ngân Lam kiếm vào trong vỏ, đổi thành Thiên Hạt kiếm. Cầm bảo kiếm cực phẩm trong tay, khí thế Diệp Trần tăng lên đến vô hạn, kiếm khí cuồng bạo cắt vào không gian. Không gian không gì phá nổi kia bị cắt ra một khe hở dài hẹp, áp lực vô hình của hư không lập tức như một quả bóng da bị vỡ, theo khe hở tản đi ra ngoài.

Trên thân Thiên Hạt kiếm lúc này bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh biếc, Diệp Trần chém ra một kiếm.

Đông!

Thủ ấn trong suốt và kiếm mạc màu xanh biếc trùng kích cùng một chỗ khiến không gian không ngừng bị nứt vỡ. Cuối cùng, rõ ràng thấy kiếm mạc màu xanh biếc kia có phần mạnh mẽ hơn, một tia tàn dư kiếm khí màu xanh biếc sau trận trùng kích giống như một sợi dây nhỏ được căng ngang, lao đến cắt vào thân thể Hư Hoàng.

- Ầm! Ầm!

Y phục trên người Hư Hoàng bị đốt thành tro bụi, lộ ra chiến giáp màu vàng kim óng ánh. Đây là một chiến giáp cực phẩm, bị kiếm khí màu xanh biếc cắt lên trên bắn ra hỏa tinh rừng rực, lưu lại một vết kiếm nhàn nhạt. Sau đó màu vàng kim óng ánh lưu quang vận chuyển làm cho ấn ký biến mất. Nhưng thân thể Hư Hoàng lại hơi chậm lại.

Kiếm khí màu xanh biếc kia chỉ có một tia, thế nhưng lực lượng của nó là vô cùng cuồng bạo, không phải dễ dàng bị triệt tiêu như vậy.

Thân thể chuyển dời vào hư không, Diệp Trần thi triến Quỹ Bộ, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Hư Hoàng. Từ bốn phương tám hướng có từ mấy chục đến trên trăm nhân ảnh Diệp Trần, tất cả đều chém về phía Hư Hoàng mấy chục đến trên cả trăm kiếm.

Bình Luận (0)
Comment