Trong ánh nắng ít ỏi mùa đông, trên nửa khuôn mặt bên trái của Nhạc Hồng Hương, hai vết sẹo thô thiển đan xen nhau, giống như hai con rết hung hãn và xấu xí, bao phủ toàn bộ gò má và góc trán, so sánh với nửa khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, trắng nõn như ngọc bên phải, quả thực giống như khuôn mặt của Ma La Dạ Xoa, khiến người ta nhìn thấy mà phát sợ, nếu như nhìn nhiều hơn thì giống như rơi vào ác mộng.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô.
Rất nhiều học viên nhìn thấy cảnh này, nhất thời hét lên thất thanh.
Đặc biệt là các nam học viên kia, sợ hãi đến mức loạng choạng lùi về sau, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Còn các nữ học viên sau khi kinh hô, sự ngưỡng mộ ghen tị trong mắt ngay lập tức tan biến, có người hiện ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người lộ ra biểu hiện đồng tình.
"Một nửa khuôn mặt này của ta, ngươi cũng có thể chấp nhận sao?"
Nhạc Hồng Hương vẻ mặt thản nhiên, thần sắc bình tĩnh nhìn Lương Tử Mộc. Lương Tử Mộc rơi vào trạng thái hoàn toàn sững sờ.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Làm sao có thể như vậy chứ?
Làm sao một nữ tử thanh nhã xuất trần, nửa khuôn mặt dưới lớp mặt nạ thần bí, làm sao có thể gớm ghiếc và xấu xí như vậy?
Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn thu hết can đảm, đưa mắt nhìn nửa khuôn mặt bên trái của Nhạc Hồng Hương một lần nữa.
Dù cho đã có một số chuẩn bị tâm lý, nhưng vào lúc này cũng suýt chút nữa nôn ra. Thực sự quá đáng sợ, quá xấu xí, quá gớm ghiếc, quá doạ người.
Nhìn nhiều hơn, ban ngày đều sẽ không nuốt nổi cơm, ban đêm cũng sẽ gặp ác mộng.
"Ta......ta...."
Lương Tử Mộc hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, trước giờ tài ăn nói của hắn đều rất tốt, bây giờ lại lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
Trên con đường theo đuổi Nhạc Hồng Hương, hắn đã dự đoán hàng ngàn hàng vạn khó khăn và biến cố, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Nhạc Hồng Hương không nói gì nữa.
Nàng nhìn biểu hiện thất thần của Lương Tử Mộc, nhìn sự kinh ngạc và khác thường trong ánh mắt của những người xung quanh, khẽ mỉm cười.
Khoảnh khắc giơ tay lên dùng mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Đã như vậy rồi, tại sao còn phải đeo chiếc mặt nạ lừa mình dối người này chứ?
Nàng vung vẫy cổ tay.
Một luồng Huyền khí lưu chuyển qua.
Chiếc mặt nạ màu bạc bị nghiền nát thành bột mịn. Từ nay về sau, cũng không cần đến mặt nạ nữa. Nàng mỉm cười rồi quay người rời đi.
Vào lúc này, Nhạc Hồng Hương đột nhiên có cảm giác như đã trút được gánh nặng ngàn cân mà nàng vẫn luôn mang trên người, cảm thấy nhẹ nhõm trước giờ chưa từng thấy.
Điều đáng tiếc duy nhất là ...
Mặt nạ đó là do hắn tặng.
Lại có thể bị phá hủy như vậy.
Có lẽ nên giữ lại làm kỷ niệm.
Dù sao thì hắn đã đi càng lúc càng nhanh, đứng càng lúc càng cao, mình hoàn toàn không thể nào theo kịp bước chân của hắn, đã không thể nào sánh vai với hắn được nữa.
Phần hy vọng xa hoa kia trong lòng mình, hình như cũng nên giấu kín trong đáy lòng mãi mãi.
Một chút tiếc nuối lấp kín trái tim.
"Xin hỏi, có phải là bạn học Nhạc Hồng Hương không?" Có người đứng cản trước mặt.
Nhạc Hồng Hương thu hồi tâm trí, khi ngẩng đầu nhìn lên.
Lại nhìn thấy hai nam nhân trung niên lạ mặt mà mình chưa từng gặp qua, thân mặc áo choàng xám giống hệt nhau, mặt trắng không râu, biểu hiện lạnh lùng, rõ ràng là người sống nhưng lại cho người ta một cảm giác giống như người chết bất âm bất dương.
Trên người của hai người lộ ra một luồng khí tức nguy hiểm ẩn giấu. "Các ngươi là ai?"
Nhạc Hồng Hương cảnh giác nói.
Một người mặc y phục xám trong đó giơ tay, bày ra lệnh bài của Ty hành chính rồi nói: “Phụng lệnh của Tạ ty trưởng, mời bạn học Nhạc dành thời gian đi cùng ta một chuyến, liên quan đến cái chết của tiền ty trưởng Tiếu Vong Thư đại nhân vẫn còn một số chi tiết cần chất vấn và bổ sung.”
Nhạc Hồng Hương trong lòng hơi nhẹ nhõm một chút.
Mặc dù nàng chưa từng gặp qua hai người này, nhưng lệnh bài Huyền Văn của Ty hành chính quả thực rất quen thuộc, tuyệt đối không thể làm giả.
"Mời."
Nàng biểu thị phục tùng.
Phía xa Xăm.
Lương Tử Mộc mất hồn lạc phách, loạng choạng bước tới.
Hắn nhìn thấy cảnh này.
"Ồ, đó không phải là Khôi Ưng Vệ ở bên cạnh cha ta sao?"
Khi Lương Tử Mộc nhìn thấy hai người mặc y phục xám kia, đột nhiên kinh ngạc, cả người tỉnh táo hơn một chút.
Khôi Ưng Vệ là tâm phúc của phụ thân, là một nhóm giết chóc máy móc được bí mật bồi dưỡng ra, từ nhỏ đã bị thiến, trở thành thái giám, không có dục vọng, tàn nhẫn lạnh lùng, là một đám sát thủ và thích khách hành tẩu trong bóng tối.
Phụ thân có rất nhiều việc không thể lộ ra ngài, đều là Khôi Ưng Vệ âm thầm bí mật xử lý.
Người phụ thân điền cuồng bệnh hoạn kia của mình rốt cuộc tàn nhẫn đến thế nào, Lương Tử Mộc biết rất rõ.
Rõ ràng là rất nhiều khi nửa đêm tỉnh mộng, mơ thấy những việc mà phụ thân đã làm, hắn đều hoảng sợ đến mức toàn thân toát mô hôi lạnh, gào khóc mà tỉnh giấc.
Còn Khôi Ưng Vệ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của phụ thân.
Đôi tay của phụ thân rốt cuộc đẫm máu bao nhiêu thì những Khôi Ưng Vệ này càng tàn nhẫn bấy nhiêu.
Cho dù Lương Tử Mộc và những người khác là dòng dõi của thành chủ, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với những tên đao phủ trong bóng tối này.
"Tại sao Khôi Ưng Vệ lại tìm bạn học Nhạc?"
Trong lòng của Lương Tử Mộc đột nhiên trở nên vô cùng hoài nghi.
Không được.
Chuyện này bắt buộc phải điều tra rõ ràng.
Vừa rồi, Lương Lương Tử Mộc bị nửa khuôn mặt của Nhạc Hồng Hương doạ cho tư duy hỗn loạn, lúc này lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy dường như mình cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận được Nhạc Hồng Hương có nửa khuôn mặt bị dịch dung.
Bởi vì ngay lúc nhìn thấy nàng bị Ưng Khôi Vệ đưa đi, hắn hoàn toàn không thể nào kiềm chế được xông động muốn lao tới cứu người.
Vừa nghĩ đến việc Nhạc Hồng Hương có thể trở thành mục tiêu bị phụ thân biến thái và đẫm máu kia của mình nhắm tới, sẽ bị tra tấn và giết chết bằng đủ các loại cực hình tàn nhẫn độc ác, Lương Tử Mộc nhất thời đã cảm thấy giống như nghẹt thở.
Ta thích nàng.
Ta là thực sự thích nàng.
Ta không thể từ bỏ nàng.
Lương Tử Mộc đột nhiên hiểu rõ trái tim mình một cách triệt để, cũng trở nên dũng cảm hơn bao giờ hết.
Hắn vội vàng đuổi theo.