Một chiếc xe ngựa có điêu khắc ký hiệu của một con Vô Vĩ Quỹ Thử mập mạp đang chạy cộc cộc cộc trên đường phố.
Lâm Bắc Thần ngồi trong khoang xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay vịn.
Trước đó chưa từng qua lại với tỉnh chủ Lương Viễn Đạo, thậm chí còn không biết cái người trông béo như heo này rốt cuộc là loại người như thế nào, đều này khiến Lâm Bắc Thần có chút khó khăn trong việc lập kế hoạch ứng phó.
Nhưng mà, một điểm duy nhất mà hắn có thể chắc chắn là tu vi của Lương Viễn Đạo không thể đạt đến mức thiên nhân.
Nhiều nhất là đại tông sư kiếm đạo.
Phạm vi thực lực này, hiện tại nằm trong phạm vi mà Lâm Bắc Thần có thể đọ sức được.
Lâm Bắc Thần đã gửi cho Kiếm Tuyết Vô Danh rất nhiều tin nhắn WeChat, nhưng đều không nhận được hồi âm.
Cẩu nữ thần này cũng không biết lại đi làm cái gì.
Vào thời điểm quan trọng xe lại tuột xích.
Nếu như đến lúc đó thật sự xé rách da mặt với Lương Viễn Đạo mà không có sự chống lưng của Kiếm Chi Chủ Quân thì cục diện sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Lâm Bắc Thần vẫn có đường rút.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hơn. Bất kể như thế nào, đều nhất định phải cứu được Đái đại ca.
Huynh đệ tốt phải có nghĩa khí. Đây không phải là lời nói suông.
"Hy vọng tên họ Lương này không làm gì quá đáng. Nếu không, đợi đến khi lão tử xây dựng trường học xong thì sẽ đem ngươi khai đao đầu tiên.”
Lâm đại thiếu trở nên hung hãn trong lòng.
Hắn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng bàn tay nắm giữ Huyền thạch, bắt đầu thanh thủ thời gian phối hợp với điện thoại tử thần để tu luyện.
Sau nửa canh giờ.
Xe ngựa từ từ dừng lại.
"Thiếu gia, tới rồi."
Giọng nói của Cung Công vang lên.
Lâm Bắc Thần từ trong khoang xe bước ra.
Trước mặt là tòa nhà sáu tầng hình con rồng lớn chiếm cứ ở giữa sườn núi.
Gạch đỏ ngói xanh, mái cong nóc vẽ, trong tạo hình kỳ quái, cực kỳ có sức đả kích thị giác.
Rõ ràng là một tòa nhà không tính toán chi phí xây dựng, có lòng vì ngoại hình đặc biệt này mà xây dựng nên.
Lâm Bắc Thần có thể khẳng định rằng chủ nhân của tòa nhà có tạo hình kiểu này không phải là đầu óc bị lừa đá, thì cũng là tiền nhiều không có chỗ đốt.
Đại Long Lâu trong lời đồn.
Một tòa nhà khiến rất nhiều quý tộc trong Triều Huy thành vừa khao khát vừa kinh sợ.
Đây là sản nghiệp của tỉnh chủ Lương Viễn Đạo.
Lương Viễn Đạo ngày thường tiếp kiến thuộc hạ của mình đều ở trong toà nhà này.
Có người run lẫy bẫy mặt như tro tàn bước vào Đại Long Lâu, nhưng lại mang vẻ cuồng hoan bước ra, một bước lên mây, từ đó lên như diều gặp gió, nắm trong tay quyền lực và của cải.
Cũng có người với nụ cười tràn đầy tự tin bước vào Đại Long Lâu, nhưng lại biến thành một cái thi thể máu thịt bê bết, bị ném ở thung lũng phía sau, hoặc là không bao giờ xuất hiện nữa, biến mất khỏi thế giới này.
Là lành hay là dữ chỉ khi người bước vào toà nhà này, gặp được gã béo điều khiển vận mệnh của tất cả mọi người ở Phong Ngữ hành tỉnh kia mới có thể công bố.
Trong vòng một dặm của Đại Long Lâu, đều là đồi núi với cây cối rậm rạp.
Còn ở trước Đại Lâu, lại có mười mấy nam nhân trung niên thân mặc áo choàng xám, sớm đã chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Bắc Thần.
Vẻ mặt của bọn họ lạnh lùng và cứng nhắc, ánh mắt nhìn người khác, ảm đạm lạnh lùng giống như nhìn thấy thịt chết đặt trên thớt.
"Mời."
Một ngược mặc y phục xám có ba vạch trên tay áo ở cẳng tay, đứng ở vị trí cổng miệng rồng của Đại Long Lâu, làm một động tác mời.
Lâm Bắc Thần và Cung Công người trước người sau đi vào trong cánh cổng.
"Đợi đã."
Người mặc y phục xám có ba vạch nói: "Chỉ có một mình Lâm Bắc Thần được phép vào."
Cung Công khẽ nhíu mày: "Ta là thị sĩ thân cận của công tử. Bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh công tử."
Một tia giễu cợt lạnh lùng lóe lên trong mắt của người mặc y phục xám ba vạch: "Trừ phi ngươi muốn chết."
"Ngươi......"
Giữa hai hàng lông mày của Cung Công loé lên một tia tức giận.
Lâm Bắc Thần vỗ vào vai nam nhân trung thành tuyệt đối với kiểu tóc Địa Trung Hải này.
"Ở bên ngoài chờ ta."
Hắn bật điểm phát sóng WIFI di động, kết nối với tín hiệu của Cung Công, sau đó đem một khẩu Tuyết Vực Chi Ưng giao vào trong tay hắn.
Thân là thị vệ đáng tin cậy nhất của Lâm Bắc Thần hiện tại, Cung Công được trang bị Thiên Mã Lưu Tinh Tí, sớm đã được Lâm Bắc Thần phổ biến phương pháp sử dụng thần khí Tuyết Vực Chi Ưng, đồng thời cũng đã nắm vững phương pháp sử dụng loại vũ khí Kiếm Ấn một tay này.
Dưới tiền đề không có Tuyết Vực Chi Ưng, chiến lực của Thiên Mã Lưu Tinh Tí mà Cung Công sử dụng có thể sánh ngang với bán bộ tông sư võ đạo.
Nếu như có sự phối hợp của Tuyết Vực Chi Ưng, dưới cảnh giới tông sư võ đạo, một chọi một không ai là đối thủ của hắn.
"Tự mình cẩn thận."
Lâm Bắc Thần đầy ẩn ý nói: "Bất kể có chuyện gì xảy ra, đều không được nhẫn nhịn.”
Cung Công nghiêm nghị nói: "Vâng, công tử."
Sau đó hắn lui về phía trước xe ngựa, cúi đầu đứng nghiêm, yên lặng chờ đợi giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Ba người mặc y phục xám ba sọc nhìn chằm chằm vào Cung Công, nhếch miệng cười, giống như một con kền kền khát máu nhìn thấy một miếng thịt sắp thối rữa, trong nụ cười của hắn có một chút khí tức máu tanh.
Lâm Bắc Thần đi về phía cổng miệng rồng.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn nam nhân mặc y phục xám ba sọc nói: "Vừa rồi ngươi cười cái gì vậy?"
Nam nhân mặc y phục xám ba sọc liền sửng sốt, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: "Đang cười một tên ngốc."
"Ồ."
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Ba.
Hắn giơ tay tát một bạt tai.
Nam nhân mặc y phục xám có ba sọc không kịp phòng bị, trực tiếp bị đánh xoay người 720 độ rồi lộn ngược ra sau 360 độ. Hung hãn đập vào tường thành, một nửa khuôn mặt cũng bị tát nát.
Những người mặc y phục xám khác thấy vậy, lập tức bay tới vây lại.
Tuy nhiên, nam nhân mặc y phục xám ba sọc từ từ đứng dậy, vẫy tay ngăn cản.
"Tại sao lại đánh ta?"
Hắn liếm vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt căm phẫn giống như một con dã thú bị chọc giận.