Cổ họng của Lâm Bắc Thần rung động một trận, suýt chút nữa nôn ra.
Cảm giác thèm ăn ban đầu do lợn sữa hấp dẫn, ngay lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Thực sự quá buồn nôn.
Nhìn Lương Viễn Đạo ăn thịt, giống như nhìn lũ lợn trong chuồng đang ngốn nga ngốn nghiến ăn cám lợn.
Làm sao có thể còn cảm giác thèm ăn được chứ?
Lâm Bắc Thần im lặng quan sát.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhìn ra trình độ tu vi của Lương Viễn Đạo.
Cái đập bàn vừa rồi, chỉ cần là cường giả cấp tông sư võ đạo đều có thể làm được.
Vẻn vẹn chỉ vậy mà thôi.
Nhưng áp lực mà tên lợn béo này mang đến cho hắn không thua kém gì cường giả đại tông sư võ đạo.
"Tiểu Cơ, bật quét mã QR, quét tên lợn béo này.”
Hắn ra lệnh trong đầu.
"Được rồi, chủ nhân."
Giọng nói tràn đầy cảm xúc của trợ lý giọng nói thông minh xuất hiện.
Chức năng quét mã QR có thể nhìn thấu cảnh giới tu vi của đối phương, đồng thời có thể nhìn thấu nhược điểm của đối phương.
Đã lâu rồi không sử dụng chức năng này, Lâm Bắc Thần suýt chút nữa đã quên mất.
Một lúc sau-
"Tích tích tích!"
Âm nhắc nhở của điện thoại vang lên.
"Đối tượng không xác định."
Ba dấu chấm than đỏ như máu.
"Không thể nào nhận ra."
Ba dấu chấm than đỏ như máu.
Màn hình điện thoại đều bị sáu dấu chấm than đỏ như máu này nhuộm đỏ. Da đầu của Lâm Bắc Thần phát tê.
Đây là tình huống gì vậy.
Lần đầu tiên gặp phải.
"Chủ nhân, sinh vật này rất nguy hiểm, xin hãy cẩn thận ứng phó."
Giọng của trợ lý giọng nói thông minh Tiểu Cơ dường như có chút ngưng trọng.
Lâm Bắc Thần hít một hơi lạnh.
Đậu xanh rau má.
Đây đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Tên này ngay cả điện thoại tử thần cũng không quét ra được sao?
Đang đùa ta đấy à?
"Tại sao ngươi không ăn?"
Lương Viễn Đạo như gió cuốn mây tan, trong nháy mắt, một con lợn sữa hấp chỉ còn lại cái đầu lợn.
"Không có thèm ăn."
Lâm Bắc Thần nói: "Cái tướng ăn của ngươi quá khó coi, trông buồn nôn, không thể nuốt xuống được."
"Thật là một đứa trẻ thành thật."
Lương Viễn Đạo ôm cái đầu con lợn giống như ôm huynh đệ song sinh của mình, lại gặm nhấm, nói: "Người lần trước nói như vậy, xương cốt của hắn đã..."
"Con mẹ ngươi có thấy phiền không vậy?"
Lâm Bắc Thần sốt ruột nói: "Lão tử có công việc kinh doanh mấy chục vạn mỗi giây, hàng trăm tỷ mỗi đêm. Đâu có rảnh để chơi đùa với ngươi ở đây. Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Nói một câu thoải mái xem.”
"Ha ha ha..."
Lương Viễn Đạo bật cười.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của Lâm Bắc Thần.
Hắn rõ ràng cảm nhận được thiếu niên này không bình tĩnh giống như dáng vẻ ban đầu, biểu hiện cũng trở nên nóng nảy.
Đây là bởi vì... thiếu niên đã tạo ra kỳ tích kia cảm nhận được áp lực. "Được."
Lương Viễn Đạo đặt cái đầu heo ở trước mặt, vén tay áo lên, lau dầu mỡ trên miệng rồi nói: "Ta chỉ có một yêu cầu. Ngươi giúp ta tiêu diệt Cao Thắng Hàn, có phải là rất đơn giản không?”
Lâm Bắc Thần lại lần nữa hít một hơi lạnh.
Con mẹ ngươi.
"Ngươi có phải là đã nhầm lẫn cái gì rồi không?"
Lâm Bắc Thần nói: "Giết chết một thiên nhân, đây là chuyện mà một tên ăn chơi trác táng như ta có thể làm được sao?"
Lương Viễn Đạo nói: "Ba ngày trước, khi Hải tộc tiến công, một đòn kia là do ngươi phát ra đúng chứ?”
Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi cảm thấy một đòn như vậy có thể giết chết một thiên nhân sao?"
Trong mắt Lương Viễn Đạo loé lên một tia u quang giống như dã thú, nói: "Đương nhiên là không thể. Thần đại phá diệt kiếm ấn ôm trong ngực của ngươi uy lực tương đương với một đòn của cường giả cảnh giới thiên nhân cấp một, còn Cao Thắng Hàn là cường giả cảnh giới thiên nhân cấp hai, một đòn như vậy, không thể giết được hắn.”
Lâm Bắc Thần nói: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi lại gửi gắm kỳ vọng vào người ta? Chi bằng ngươi tự mình xuất thủ đi.”
Lương Viễn Đạo nhìn chằm vào chằm Lâm Bắc Thần cười nói: "Ta không phải đối thủ của Cao Thắng Nam, ha ha, một đòn kia của ngươi không thể giết được Cao Thắng Nam, nhưng ta tin rằng ngươi còn có cách khác, cụ thể làm như thế nào, ta không hỏi, ngươi tự mình suy nghĩ đi, chỉ cần ngươi giết chết Cao Thắng Hàn, vậy thì không chỉ Đái Tử Thuần có thể sống sót, mà những bằng hữu khác mà ngươi trân quý, chẳng hạn như Nhạc Hồng Hương, Vương Hinh Dư và những người khác, cũng sẽ không sao cả, nếu không thì... "
Hắn thời ơ cười, sự lạnh lùng trong giọng nói không chút che giấu. Hắn dùng hai tay ôm ấy cái đầu lợn rồi lại tiếp tục ngấu nghiến. Giống như một con dã thú tham ăn đang ăn.
Lâm Bắc Thần trong lòng vô cùng kinh ngạc. "Ngươi nói cái gì?"
Hắn đột ngột đứng dậy.
Sát khí không chút che giấu lập tức lan tràn khắp toàn thân, dập dờn giống như vật chất, không khí xung quanh hình thành từng đợt sóng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bức xạ và bành trướng ra ngoài.
Lương Viễn Đạo giống như không cảm nhận được gì cả, tiếp tục cầm đầu heo mà ngấu nghiến, dầu mỡ thuận theo nếp gấp của lớp mỡ ở cổ, chảy lên người hắn.
"Chàng thiếu niên, bây giờ trở mặt với ta không phải là một lựa chọn tốt lắm."
Hắn dùng tốc độ nhanh đến khó tin, đem cái đầu lợn hấp ăn sạch sẽ chỉ còn lại hộp sọ, sau đó nói: "Con người ta làm giao dịch với người khác, trước tiên thích nghiên cứu triệt để về đối tượng giao dịch, quen thuộc với sở thích của hắn, quen thuộc với mỗi một người bên cạnh hắn, quen thuộc với tất cả những gì hắn quý trọng và căm ghét... Trong Triều Huy thành này, ngươi có quá nhiều ràng buộc, không chỉ là một Đái Tử Thuần, không chỉ là một Nhạc Hồng Hương, Vương Hinh Dư, ha ha, còn rất nhiều rất nhiều nữa, cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho ta biết sự lựa chọn của ngươi. "
Lâm Bắc Thần liền sững sờ.
Con lợn này... chắc chắn là kẻ thù đáng sợ nhất mà mình từng gặp qua.
So với hắn, Bạch Hải Cầm đơn giản giống như một đứa trẻ mẫu giáo, còn Hắc Lãng Vô Nhai đơn giản giống như một học sinh tiểu học.
Đây mới là một kẻ chủ mưu hậu trường, một đại BOSS hợp cách.
Tiến công chiến đóng... mới có cảm giác thành tựu.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy bản thân lại có chút phấn khích con mẹ nó.