Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1007 - Chương 1007: Không Theo Lẽ Thường

Chương 1007: Không theo lẽ thường

"Mặc dù bình thường ta lười quan tâm đến các loại chuyện nhỏ nhặt trong tỉnh, trước đó ngươi nhảy nhót vui mừng như vậy, giết chết nhiều quan viên như vậy, ta cũng chưa từng tìm ngươi gây phiền phức, nhưng mà, chàng thiếu niên, ngươi hãy tin rằng nếu như ta thật sự đối phó một người, vậy thì hắn chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”

Giọng điệu của Lương Viễn Đạo thô lỗ và thẳng thắn, hoàn toàn không có phương thức nghệ thuật nói chuyện của một đại quý nhân tỉnh chủ.

Hắn lau miệng rồi tiếp tục nói: "Trên đường tới đây, ngươi đã làm được rất nhiều chuyện không thể tin được. Trong mắt của những kẻ ngốc đó, giống như kỳ tích, ha ha, vì vậy, hãy nỗ lực tạo ra một kỳ tích mới, giết Cao Thắng Hàn đối với ngươi mà nói, dường như rất khó, nhưng ai có thể chắc chắn rằng ngươi không thể tạo ra một kỳ tích khác chứ? Ha ha ha."

Lâm Bắc Thần chậm rãi ngồi xuống, nói: "Nếu như một chuyện gì đó xảy ra mang tính chất thường xuyên, vậy thì đó không phải là kỳ tích nữa."

Lương Viễn Đạo cởi bỏ tẩm y trên người, giơ tay lau mặt, ném nó sang một bên, sau đó thoải mái rên rỉ một tiếng: "A, no ba phần... Có thể tạo nên kỳ tích hay không là chuyện của ngươi, chàng thiếu niên, ta đã gây nhiều áp lực cho ngươi như vậy, nếu như ngươi còn không làm được, vậy thì khiến ta quá thất vọng rồi, còn đối với người khiến ta thất vọng, trước giờ ta chưa từng thủ hạ lưu tình.”

Lâm Bắc Thần châm một điếu thuốc, nói: "Chỉ cần ta giết được Cao Thắng Hàn, ngươi sẽ tha cho Đái đại ca và những người khác sao?”

Lương Viễn Đạo xoa mặt nói: "Tới lúc đó...phải xem biểu hiện của ngươi."

Lâm Bắc Thần một hơi hút hết điếu thuốc rồi nói: "Ta không nhìn thấy chút thành ý đàm phán nào của ngươi cả.”

Lương Viễn Đạo kéo một cái trong hư không, một bộ tẩm y mới xuất hiện trong tay, hắn tiện tay khoác lên người rồi nói: "Thành ý của ta chỉ hiện ra cho những người thật sự quan trọng, trước tiên ngươi phải vượt qua ải thứ nhất này, chứng tỏ bản thân."

Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi không sợ ép ta quá chặt, ta tiện miệng đồng ý với ngươi, sau đó lại đi tìm Cao Thắng Hàn, liên thủ giết chết ngươi sao? Dù sao thì Lão Cao đối với ta cũng rất khách khí.”

“Sự khách khí của người trưởng thành chỉ khi giữa bọn họ không có xung đột lợi ích mới là khách khí thật sự.”

Lương Viễn Đạo vỗ nhẹ lên mặt bàn một cái, thúc động cơ quan Huyền Văn trận pháp nào đó, trên mặt bàn nổi lên một tầng gợn sóng dị quang nhàn nhạt, khay hấp liền giống như chìm xuống nước, từ trên mặt bàn bằng đá chìm xuống, thịt mỡ loạn run, cười nói: "Cao Thắng Hàn không dám giết ta, bởi vì hắn chỉ là một quân cờ của hoàng thất mà thôi, còn ta là tỉnh chủ của Phong Ngữ hành tỉnh, giết ta, sẽ là phản quốc... ha ha, càng huống hồ, người nay đến một chút quyết đoán cũng không có, hắn ở trong Triều Huy thành làm chuyện đều bó tay bó chân, ngửa mặt mà nhìn lên ta, ngươi đi tìm hắn hợp lực để giết ta, e rằng hắn sẽ trói ngươi lại trước tiên rồi gửi đến trước mặt ta."

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nói cũng có lý, xem ra ta không thể đi tìm Lão Cao rồi."

Lương Viễn Đạo lại nói: "Trong Triều Huy thành này, mỗi ngọn cây mỗi cọng cỏ, mỗi cây mỗi hoa, mỗi một hành động của tất cả mọi người đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, cho dù ngươi có lên núi thần điện tìm vị đó cũng không làm gì được, cho nên, tốt nhất ngươi đừng nên nảy sinh ý đồ gì khác, ngoan ngoãn hợp tác với ta, mới không xảy ra chuyện gì khiến trái tim ngươi tan nát.”

Lâm Bắc Thần nói: "Nói như vậy, ta không có lựa chọn vào khác nữa sao?" Lương Viễn Đạo nói: "Không có lựa chọn nào khác."

Lâm Bắc Thần nói: "Nhưng mà ta có một vấn đề, nghĩ mãi mà vẫn không ra.”

"Ngươi có thể hỏi."

Lương Viễn Đạo cười đáp.

Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi là tỉnh chủ, lại là người kiểm soát Triều Huy thành. Thành thị này là đại bản doanh, là sào huyệt của ngươi. Cao Thắng Hàn không thể nào đối phó được ngươi, hơn nữa hắn cũng đang bảo vệ thành, chiến đấu chống lại Hải tộc. Chẳng khác nào làm việc giúp ngươi, một thiên nhân bỏ sức thay ngươi, hiếm có làm sao, tại sao ngươi lại nóng lòng muốn giết hắn như vậy chứ? Không có Cao Thắng Hàn, Hải tộc mà tấn công Triều Huy thành, chẳng phải ngươi sẽ hai bàn tay trắng sao?”

Lương Viễn Đạo duỗi lưng nói: "Chuyện này ... ha ha, nói ra thì dài lắm, ngươi sẽ không hiểu được đâu ... Lý do đầu tiên ta muốn hắn chết là hắn luôn vướng tay vướng chân, không cho ta ăn thịt người, ta còn chưa nếm qua thịt của cường giả thiên nhân có mùi vị như thế nào?”

Trong bụng của Lâm Bắc Thần lăn lộn co giật.

"Một khi Hải tộc tấn công Triều Huy thành, ngươi sẽ mất đi tất cả." Hắn nói.

Lương Viễn Đạo nói: "Cho nên, đợi đến khi Cao Thắng Hàn chết đi, ngươi có thể giúp ta bảo vệ thành, ha ha ha, nếu ngươi có thể giết được hắn, chẳng phải sẽ chứng tỏ được rằng ngươi còn ưu tú hơn cả hắn, nếu như ngươi bị hắn giết, vậy thì cũng không có ảnh hưởng gì cả, ta cũng chỉ có thể bóp mũi, để hắn tiếp tục bảo vệ thành thôi."

Ánh mắt của Lâm Bắc Thần xuyên qua kính râm, lặng lẽ nhìn đống thịt mỡ này.

Điên rồi.

Tên điên thực sự.

Hiện tại hắn đã hiểu được một chút rồi.

Vị tỉnh chủ thịt mỡ này dường như không quan tâm đến việc hắn có thể giết được Cao Thắng Hàn hay không.

Mục đích thực sự của Lương Viễn Đạo hình như là để mình và Cao Thắng Hàn tàn sát lẫn nhau.

Không lẽ là bởi vì trong Triều Huy thành đã xuất hiện hai sự tồn tại cảnh giới thiên nhân, cho nên Lương Viễn Đạo, người vốn dĩ đang ngồi vững vàng trên Điếu Ngư Đài đã cảm nhận được sự uy hiếp?

Dù sao, tâm lý của gã điên này không thể đo lường theo lẽ thường.

Lâm Bắc Thần bây giờ đã hiểu được một chút, các đối thủ trước đó chết không nhắm mắt khi đối mặt với một tên ‘não tàn phát tác’ như mình là loại cảm giác gì.

Thật là nhức đầu con mẹ nó.

Bình Luận (0)
Comment