Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1008 - Chương 1008: Ngươi Muốn Chết Như Thế Nào?

Chương 1008: Ngươi muốn chết như thế nào?

"Được rồi, vậy thì ta chỉ có thể chấp nhận thôi."

Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, trong giọng điệu tràn đầy vẻ bất cam, sau đó lại trở nên tàn nhẫn nói: "Ngươi biết đấy, con người ta không chịu được kích thích, mỗi khi bị kích thích thì não tàn sẽ phát tác, não tàn mà phát tác thì sẽ làm ra một số chuyện điên rồ mà ngay cả bản thân ta cũng không thể nào khống chế được, tốt hơn hết là ngươi đừng làm hại bằng hữu của ta, Đái đại ca mà thiếu một sợi tóc, ta sẽ cắt đi một miếng mỡ trên người ngươi, những bằng hữu khác...cũng như vậy."

"Ngươi doạ ta sợ rồi đấy."

Lương Viễn Đạo nói: "Trước giờ chỉ có ta uy hiếp người khác, chưa có ai uy hiếp ta.”

Giọng nói của Lâm Bắc Thần dường như nứt toác ra khỏi cổ họng, nói: "Một đòn bên ngoài bức tường thành phía tây kia, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, bức ép ta, ta bắn một phát vào Thành Chủ phủ, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận, huống hồ, ta còn có một số thủ đoạn chưa sử dụng, tin ta đi, xé rách mặt mũi đều không tốt cho tất cả mọi người, thậm chí ta còn có thể khiến cho toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh biến mất khỏi thế giới này--mặc dù cái giá phải trả có hơi đắt một chút."

Hắn không phải đang sợ hãi.

Nếu bức ép hắn thì hắn trực tiếp mua một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ trên Taobao, mọi người cùng nhau huỷ diệt đi.

Với nguồn tài chính hiện tại của hắn, có lẽ còn không đủ để mua bom hạt nhân, nhưng trong Triều Huy thành có nhiều phú hộ như vậy, Lâm Bắc Thần mà bị bức ép thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Cảm giác của Lương Viễn Đạo rất nhạy bén.

Rõ ràng là hắn cảm nhận được sự điên cuồng trong giọng điệu của Lâm Bắc Thần.

"Được, trước khi ngươi làm ta thất vọng, ta sẽ không có hành động gì nữa.”

Giọng điệu của hắn nghiêm túc hơn một chút.

Lâm Bắc Thần lại châm một điếu thuốc khác, nói: "Ta rất tò mò, ngươi ăn mỡ nhiều như vậy, huyết áp là bao nhiêu?”

"Huyết áp?"

Lương Viễn Đạo cau mày, nói: "Đó là cái gì?"

Lâm Bắc Thần đứng lên, nói: "Không có gì... Đúng rồi, mấy ngày trước ta đã thiến một đứa con trai của ngươi. Chuyện nhỏ này, ngươi sẽ không để ý chứ?”

Lương Viễn Đạo lập tức bật cười, nói: "Không để ý, không để ý, ha ha ha, loại chuyện nhỏ nhặt này, ta đương nhiên là không bận tâm chút nào cả. Cái thứ như con cái ta muốn có lúc nào thì có thể có lúc ấy, bất kể là con ruột hay là con nuôi ... ha ha, ta đã từng ăn thịt con trai của mình, ồ, rất thất vọng, mùi vị không khác gì so với người bình thường."

Biến thái con mẹ nó.

Lâm Bắc Thần không nhịn được lại chửi rủa một câu.

Cái tên này được điện thoại Tử Thần đánh giá là sinh vật không xác định, không lẽ thật sự không phải là người sao?

E không phải lại là một Thiên Ngoại Tà Ma đấy chứ? Rất có khả năng.

Ham ăn như vậy, xấu xí như vậy, biến thái như vậy.

Người bình thường làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?

"Hả? Ta lại có thức ăn ngon rồi."

Lương Viễn Đạo dường như đã nhận được tin tức nào đó, vui vẻ nói: "Chàng thiếu niên, ngươi có muốn cùng ăn thêm một bữa nữa với bổn tỉnh chủ không?"

Lâm Bắc Thần xoay người bước đến trước cửa phòng, đá một phát. Bùm!

Hai bản cửa ẩn giấu trực tiếp bay ra.

Hắn chắp tay sau lưng, quay người rời đi.

Lương Viễn Đạo cũng không để bụng, vỗ nhẹ lên mặt bàn. Một gợn sóng kỳ dị nhấp nháy.

Nồi hấp lại từ từ hiện lên.

Búng tay một cái.

Nắp nồi hấp bay ra ngoài.

Trên gương mặt vốn dĩ tràn đầy mong đợi của hắn, biểu hiện đột nhiên ngưng tụ lại.

Bởi vì 'mỹ thực' đáng lẽ ra phải xuất hiện trong nồi hấp, lại biến thành thi thể của một Khôi Ưng Vệ, máu tươi vẫn còn chưa khô, dường như vừa mới chết không lâu.

"Có chuyện gì vậy?"

Lương Viễn Đạo một chưởng đập trên bàn.

Cả bàn đá lớn và nồi hấp đều lập tức biến thành bột mịn.

"Người đâu."

Hắn hét lên.

Một tên hoạn quan tươi cười rạng rỡ lăn lộn chạy tới, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nói: "Đại nhân..."

"Đi điều tra."

Giọng nói của Lương Viễn Đạo giống như ẩn chứa cuồng phong bão táp.

"Vâng."

Thân hình của tên hoạn quan hoá thành một tia chớp, lao ra khỏi phòng. Lại có thể là một cường giả cấp tông sư võ đạo.

......

......

Cổng của Đại Long Lâu.

"Ý của các ngươi là gì?"

Cung Công cau mày nhìn người mặc y phục xám ba sọc kia.

"Lâm Bắc Thần là đồ chơi của chủ nhân. Nhất thời, ta không thể giết hắn."

Nam nhân mặc y phục xám ba sọc cười hung hãn, trên khuôn mặt trắng như băng tuyết mang theo sự căm phẫn phục thù, hắn nhìn chằm chằm vào Cung Công giống như nhìn một người chết, nói: "Ta rất tức giận, cho nên đành phải trút giận lên ngươi... ha ha, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Máu chảy cạn mà chết, băm thành trăm mảnh mà chết, bị dã thú gặm nhấm mà chết, thiêu chết, hạ độc chết...hay là hấp chết?”

"Ồ, thì ra các ngươi muốn giết ta?"

Cung Công với dáng vẻ đột nhiên tỉnh ngộ.

Người mặc y phục xám ba sọc cười khanh khách nói: "Giờ ngươi mới hiểu sao?"

Trên gương mặt của những tên mặc y phục xám xung quanh cũng lộ ra vẻ giễu cợt.

Một người đánh xe.

Còn là một người đánh xe với đầu óc điên loạn.

Trước đây đến cả những quý tộc mà bọn họ cũng dám giết ngay tại lối vào của Đại Long Lâu, huống hồ là một phu xe nhỏ bé?

"Ta khuyên các ngươi không nên làm như vậy."

Vẻ mặt Cung Công khôi phục sự bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ chân thành nói.

"Hả?"

Nam nhân mặc y phục xám ba sọc sờ sờ vào vết tát có hơi sưng trên mặt rồi nói: "Nếu như ta không nghe lời thì sao?"

"Vậy thì ngươi sẽ hối hận." Cung Công lãnh đạm nói.

Bình Luận (0)
Comment