"Ồ? Ngươi cảm thấy tiểu chủ nhân kia của ngươi sẽ báo thù cho ngươi sao?"
Đôi vai của nam nhân mặc y phục xám ba sọc cười đến mức run lên, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười nào đó, hắn nói: "Tin ta đi, chỉ cần là người tiến vào Đại Long Lâu, nếu may mắn sống sót bước ra ngoài, chắc chắn sẽ không bao giờ suy nghĩ đến chuyện báo thù.”
Cung Công bình tĩnh nói: "Đó là bởi vì thiếu gia nhà ta chưa từng tiến vào đó."
"Ha ha ha... đồ quê mùa."
Nam nhân mặc y phục xám ba sọc thực sự không nhịn được mà bật cười: "Hi vọng lát nữa khi ngươi sống không bằng chết, vẫn sẽ ngây thơ như vậy... lôi hắn xuống, từ từ bào chế."
Hắn liền xua tay.
Hai Khôi Ưng Vệ bên cạnh đồng thời giơ tay vỗ vào vai Cung Công. Chưởng thế u ám.
Có thể vỡ bia nứt đá.
Rõ ràng là muốn phế bỏ đôi vai của Cung Công.
"Tại sao không nghe lời khuyên chứ?"
Cung Công rất không tài nào hiểu nổi những người này, tại sao cứ động một chút là muốn làm hại người khác chứ?
Hắn giơ tay phải lên, vẽ một vòng tròn trước mặt, có vẻ chậm nhưng thực sự rất nhanh, ngay sau đó, lại cùng lúc nắm lấy cổ tay của hai Khôi Ưng Vệ này.
Cung Công với thân hình cao to, 'cơ bắp' phát triển đẩy căng áo choàng võ sĩ, bàn tay to như quạt hương bồ, nắm lấy bàn tay của hai Khôi Ưng Vệ, giống như người cha nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa con ba tuổi.
"Hả? Thực lực cũng không tồi..."
Người trung niên với ba sọc hơi giật mình, cười nhạt nói. Giọng nói còn chưa dứt.
Khoảnh khắc tiếp theo-
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên.
Bàn tay to lớn của Cung Công khẽ siết chặt, dễ dàng bóp cổ tay của hai Khôi Ưng Vệ trực tiếp trở thành bùn lầy, bọt xương và bùn thịt từ trong kẽ tay tràn ra, tích tắc tích tắc rơi xuống đất.
"Ô ô..."
Hai Khôi Ưng Vệ trong miệng phát ra tiếng gầm gừ kỳ dị giống như một con dã thú bị thương.
Nhưng phản ứng của bọn họ cực nhanh, một tay kia ngay lập tức rút trường kiếm giữa thắt lưng ra, đâm vào ngực và bụng của Cung Công.
Hàn quang lấp loé.
Thân là cận vệ được một tay thành chủ Lương Viễn Đạo tuyển chọn và bồi dưỡng ra, Khôi Ưng Vệ tinh thông các thuật giết chóc khác nhau, cũng có năng lực chịu đau đáng kinh ngạc, ngay cả khi cổ tay bị phế bỏ, cũng không khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu, ngược lại càng kích thích sự hung tàn của bọn họ.
Rất nhiều võ giả đã chiến đấu chống lại Khôi Ưng Vệ, nếu như đánh đến cùng thì cuối cùng người chết thảm chính là bản thân bọn họ.
Nhưng Cung Công phản ứng cực nhanh, trở tay búng một cái.
Đinh đinh đinh!
Trong tia lửa bắn ra, hai trường kiếm làm bằng tinh thép đặc chế nhất thời bị nứt ra từng tấc một.
Lưỡi kiếm bay ra phía sau, giống như phi tiễn, phốc phốc phốc bắn vào ngực của hai Khôi Ưng Vệ.
Cho dù bọn họ có hung hãn như sói, nhưng lúc này, cơ thể cũng cứng đờ ra.
Cung Công lại không hề dừng lại chút nào, hắn giơ tay cho một chưởng như chớp.
Bùm bùm!
Thân thể của hai Khôi Ưng Vệ giống như cái đinh bị búa đập, trực tiếp đóng nát bản đá rồi đập vào trong đất.
Đầu liền trực tiếp thu vào trong khoang ngực.
Máu tươi ồ ạt tuôn ra.
Đi theo bên cạnh Lâm Bắc Thần một thời gian dài như vậy, Cung Công đã chịu sự ảnh hưởng và tiêm nhiễm đạo của Lâm Bắc Thần, có thể không động thủ thì không động thủ, một khi động thủ thì tuyệt đối không nương tay.
Nói chuyện và hành sự, coi trọng chính là một từ 'ổn'. Ổn có nghĩa là gì?
Bổ đao là một kiểu.
Đánh nát bét cũng là một kiểu.
Trời sinh sức sinh mệnh mạnh mẽ, chỉ cần đập nát đầu đánh nát thân thể thì chắc chắn sẽ chết.
Làm xong tất cả chuyện này, Cung Công nhìn nam nhân mặc y phục xám ba sọc, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ngươi xem, ta đã nói rồi, các ngươi sẽ hối hận."
Mẹ nó!
Trên khuôn mặt của nam nhân mặc y phục xám lộ ra vẻ kinh hãi không thể nào che giấu được.
Lập tức lại trở nên hung hãn.
Vẻ mặt dữ tợn nói: "Đúng là nhìn nhầm rồi, cùng nhau xuất thủ. Hôm nay mà để miếng thịt thối này trốn thoát, ta sẽ lột sạch da của các ngươi."
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tám Khôi Ưng Vệ khác ngay lập tức cùng xuất thủ.
Hai người rút kiếm.
Hai người bắn ra ám khí.
Hai người ném ra dây thừng.
Hai người bắn ra hai luồng khói độc.
Khôi Ưng Vệ hành sự, trước giờ đều không nói đến nguyên tắc đạo nghĩa, không nói đến công bằng hay không, lấy việc đạt được mục đích là truy cầu hàng đầu.
Dùng ám khí, dùng độc, dùng cạm bẫy...Thậm chí một số nữ Khôi Ưng Vệ có thể dùng thân thể. Tóm lại là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, bị Khôi Ưng Vệ nhắm vào, trừ khi là cường giả đỉnh cấp với thực lực kinh thiên, nếu không, tới cuối cùng đều không tránh khỏi trở thành tù nhân, hoặc là trở thành người chết.
Kiểu phối hợp thành thục như vậy, tấn công dồn dập, đổi lại là một tông sư võ đạo bình thường, e rằng cũng đều luống cuống tay chân.
Nhưng đối với Cung Công có Thiên Mã Lưu Tinh Tí mà nói, tất cả đều là trò chơi trẻ con.
Huyền khí thúc động.
Có một từ lực kỳ dị trào dâng trên cánh tay, sau đó mấy chục ám khí bay ra, toàn bộ đều bị hút vào trong tay áo.
Đồng thời, một lực hút kỳ dị lưu chuyển trong lòng bàn tay, hai luồng khí độc phun ra cũng đều bị hút vào trong lòng bàn tay.
Lúc này, sợi dây thừng lượn vòng bay tới, quấn lấy thân thể hắn mà trói lại.
Loại dây thừng này chính là lấy tơ thép của tinh thép trăm luyện bện thành, do tỉnh chủ đại nhân đích thân phát minh, một khi bị bị quấn lấy thì ngay cả võ đạo tông sư, trong lúc cấp thiết cũng không thể nào thoát ra được, có một biệt danh, còn được gọi là Diêm La Khấu, có nghĩa là một khi bị trói giữ, thì đợi để được gặp Diêm Vương Tử Thần.
Nhưng đôi vai của Cung Công chỉ khẽ rung lên một cái.
Dây thừng Diêm La Khấu ngay lập tức giống như bùn lầy, trong chốc lát đã đứt ra từng tấc một rồi rơi xuống.
Cung Công vung tay chém ra.
Đinh đinh đinh!
Hai thích khách cầm kiếm đâm tới, trường kiếm trong tay hóa thành mảnh vụn bắn ra, người còn chưa kịp phản ứng lại, cả người lẫn kiếm đều bị chém gãy tay gãy chân, thân hình vặn vẹo mà bay ra ngoài, tay chân co quắp nằm trên mặt đất, mũi miệng chảy máu, mắt thấy đã không sống nổi nữa.