Thất hoàng tử ngẩn người, những lời này... Nghe có vẻ đúng mà cũng có vẻ không đúng lắm.
Bản vương đường đường là hoàng tử, có tư cách tranh vị Hoàng Đế Bắc Hải, muốn tìm ngươi vay tiền, còn phải viết giấy nợ?
Viết giấy nợ rồi còn phải trả lãi? Trả lãi như vay nặng lãi? Gian thần! Chắc chắn là gian thần.
Thất hoàng tử nghiêng cổ nhìn Lâm Bắc Thần một lúc, mấp máy môi nói: “Có thể rẻ hơn một chút không?” Đường đường là hoàng tử mà phải khuất phục như vậy, bởi vì hắn biết rằng ngoài Lâm Bắc Thần ra, hắn không còn ai khác để dựa vào cả.
Với lại Lâm Bắc Thần là một tên não tàn, lỡ đâu kích thích hắn làm hắn trở mặt thì phải làm sao?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Điện hạ, ngài cũng nói nhìn thấy ta giống như nhìn thấy huynh đệ ruột, nếu chúng ta là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ vậy tất nhiên là không thể trả giá được, chẳng lẽ ngài lại mặt dày đi trả giá với huynh đệ ruột của mình sao?”
Thất hoàng tử ngoẹo cổ: “???”
Cũng hợp lý.
“Được, thoả thuận vậy đi.” Hắn nhượng bộ
Lâm Bắc Thần mừng rỡ: “Thất hoàng tử quả nhiên yêu dân như con, nào nào nào, chúng ta đến ký giấy nợ đi...”
Chốc lát, một bản hợp đồng có giá trị thần thánh đã được ký kết, Lâm Bắc Thần cầm khế ước cười híp mắt nói: “Điện hạ quả nhiên là thái tử, quyết định thật nhanh, quả quyết vô song.”
Nói xong, hắn lấy ra một thẻ Huyền Tinh đã chuẩn bị sẵn và nói: “Điện hạ, đây là thẻ Huyền Tinh của ngân hàng Thiên Kiếm chưa có chủ, bên trong có chín trăm ngàn kim tệ, mời ngài cầm lấy.”
Thất hoàng tử ngẩn người hỏi: “Đợi chút, ta mượn một triệu mà?”
Lâm Bắc Thần kiên nhẫn giải thích: “Điện hạ, là như này, phần tiền lãi của tháng đầu tiên ta đã giúp ngài khấu trừ trước rồi.”
Thất hoàng tử kinh ngạc suýt chút nữa cổ trở lại bình thường.
Còn có chuyện như vậy sao? Đúng là thương nhân lòng dạ đen tối, nhưng dù sao cũng đã bắt đầu rồi, chỉ có một con đường duy nhất là tiếp tục đi mà thôi.
“Thưa điện hạ, nếu ngay cả Lão Cao mà ngài cũng không tin tưởng, vậy thì ngài đi lại trong doanh trại Vân Mộng của ta cũng phải nể chút mặt mũi chứ.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nói: “Hay là ta dịch dung cho điện hạ ngài, để thuận tiện cho những kế hoạch kế tiếp của ngài.”
Thất hoàng tử sáng mắt lên nói: “Ngươi cũng biết dịch dung sao? Vậy thì tốt quá.” Một lúc sau.
Thất hoàng tử nhìn mình trong gương, không dám tin vào mắt mình.
Người trong gương là một nam tử trung niên, có hơi u ám, mũi chim ưng, môi mỏng, híp mắt theo thói quen, mang đến cảm giác nham hiểm, nhìn không ra một chút ưu nhã của một hoàng tử, cho dù người thân cận nhất của hắn, đứng bên cạnh hắn cũng không thể nhận ra.
“Đây là ta sao?” Thất hoàng tử khó tin nói.
Nhưng vừa mở miệng hắn lập tức choáng váng, giọng nói cũng thay đổi rồi, cái này sao có thể gọi là dịch dung chứ, phải gọi là thuật biến hình mới đúng.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Sao, điện hạ có hài lòng không?”
“Hài lòng hài lòng, thật sự rất hài lòng.”
Thất hoàng tử cảm giác giống như đang mơ vậy, với kỹ thuật dịch dung này, sự an toàn của hắn ở Triều Huy thành sẽ hoàn toàn được đảm bảo.
“Nếu hài lòng, xin điện hạ trả phí dịch dung.” Lâm Bắc Thần nói.
Thất hoàng tử: “???”
Cái tên chó má này... Thật là cặn bã.
Nhưng mà Thất hoàng tử cũng có chút quen với điều này rồi, hắn nói: “Bao nhiêu?”
“Một trăm kim tệ.” Lâm Bắc Thần cũng không khách khí nói.
Dù sao thuật biến hình và chuyển giọng của Máy ảnh ma thuật đều phải thu phí, hắn coi như là trung gian, kiếm chút giá chênh lệch cũng hợp tình hợp lý.
Thất hoàng tử trực tiếp lấy ra một trăm năm mươi kim tệ từ trong thẻ Huyền Tinh cầm còn chưa nóng tay ra, nói: “Dư năm mươi kim tệ, thưởng cho ngươi.”
Lâm Bắc Thần mừng rỡ, nói: “Điện hạ quả nhiên là tri âm của ta.”
“Người đâu.”
Lâm Bắc Thần nói: “Cung Công, ngươi đưa điện...Điển đại ca đi thăm doanh trại một chút đi.”
Nam tử có mái tóc Địa Trung Hải lặng lẽ bước vào, hành lễ với Thất hoàng tử, sau đó đưa tay làm động tác mời.
Đây cũng chính là ý muốn của Thất hoàng tử, bị giam trong tù của thành khu số 5 lâu như vậy rồi, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, bây giờ rất muốn biết chút tình hình của Triều Huy thành.
Đến khi Thất hoàng tử rời đi, trên mặt Lâm Bắc Thần lập tức nở nụ cười hạnh phúc, trước kia Thất hoàng tử có giúp hắn, hắn mạo hiểm cứu Thất hoàng tử ra khỏi tù đã coi như là trả ơn lại gấp trăm lần rồi, còn đối với việc cho vay nặng lãi? Dù sao cũng là hoàng tử đương nhiên không thiếu tiền.
Ngay cả một Chiến Bộ đứng đầu như Khấu Trung Chính còn có thể lấy ra được năm trăm vạn kim tệ huống chi một hoàng tử? Như con bò rụng lông cây me rụng lá mà thôi.
Còn thứ hắn thiếu bây giờ là tiền, lùi một bước, coi như là nhổ một sợi lông của hoàng tử mà thôi, không cần sợ, dù sao bản thân cũng đã định là trở thành người của trời rồi, thành người của trời thì có thể tung hoành rồi.
Gấp giấy nợ cẩn thận, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, đi vào lều hỏi thăm sức khoẻ của Đái Tử Thuần.
Lúc này Đái Tử Thuần đã tỉnh lại, cổ của hắn...tốt hơn rồi, cũng bởi vì không chịu được lực tay của Lâm Bắc Thần, cả người hơi yếu mà thôi, dù sao cũng là nam tử bị đánh đập trong nhà tù.
Sau một hồi nói chuyện, Đái Tử Thuần cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm hơn, đối với người huynh đệ kết nghĩa Lâm Bắc Thần này, hắn vô cùng cảm kích.
Để có thể mạo hiểm lẻn vào khu vực thành số năm giống như lâu đài Diêm La kia, rồi giải cứu hắn ra khỏi ngục tù, đây chắc chắn là giao tình trong giao tình.
Hắn trong lòng tự hỏi, rốt cuộc bản thân có tài đức gì mà lại có thể kết nghĩa được với một nghĩa đệ như vậy chứ? Vị võ giả trẻ tuổi thiên phú dị bẩm này thề trong lòng, cả đời này nhất định sẽ không phụ Lâm Bắc Thần.