“Cái con heo Lương Viễn Đạo này vẫn còn giương mắt heo nhìn chằm chằm, Đái đại ca tạm thời không nên xuất hiện.” Lâm Bắc Thần an ủi một hồi, sau đó để lại thần dược trị thương để cho Đái Tử Thuần tạm thời dưỡng thương trong lều của mình.
Hắn thì đưa Vương Trung rời khỏi doanh trại Vân Mộng.
Trong lời nói của Lương Viễn Đạo có nói tới đám người Nhạc Hồng Hương cùng Vương Hinh Dư, Lâm Bắc Thần không thể không phản hồi một chút, hắn quyết định tự mình vào thành, đón những bạn học cũ này về đây, ít nhất cũng phải cho Lương Viễn Đạo thấy bộ dạng chột dạ của hắn, để con heo này bớt đề phòng hắn hơn.
...
Cũng trong lúc đó.
Ở khu vực thành thứ ba, trong một quán rượu nhỏ bình thường.
Lương Tử Mộc vẫn còn đang bàng hoàng, lấy mũ trùm kín mặt ngồi co ro bên bàn, bất cứ ai đến gần đều khiến hắn run lẩy bẩy như chim sợ ná, đối diện với hắn là Nhạc Hồng Hương đang mang quần áo nam tử, dùng khăn đỏ che mặt lại, so với bộ dạng kinh hoàng thất thố của Lương Tử Mộc, Nhạc Hồng Hương tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng gọi một vài món ăn, dừng một chút, lại gọi một vò rượu, đặt trước mặt Lương Tử Mộc.
“Uống chút rượu an ủi đi.” Nhạc Hồng Hương nói.
“Hả? Ừ...được.” Lương Tử Mộc vẫn còn đang bàng hoàng, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, gật đầu lia lịa, thầm nhủ bản thân không nên nhát gan như vậy, còn ở trước mặt người trong lòng mất điểm như vậy.
Hắn mở nắp vò rượu, nhấp một ngụm, cảm giác nóng rực tràn vào lồng ngực, trong lòng thoải mái hơn một chút.
“Cảm ơn ngươi.”
Xung quanh nhiều người ồn ào, Nhạc Hồng Hương đốt một Phù Dung Vương, từ từ phun ra một làn khói, nàng dần dần thích cảm giác hút thuốc này, không chỉ bởi vì nó loại thuốc lá tinh xảo mà hắn đưa, mà cũng bởi vì nó giúp nâng cao tinh thần, rất có ích đối với việc tu luyện tinh thần lực.
“Không có gì.”
Lương Tử Mộc ngượng ngùng nói: “Thật ra ta cũng không giúp gì được cho ngươi cả.”
Thực tế trong cả quá trình, hắn chỉ có tác dụng hãm chân Khôi Ưng Vệ, Nhạc Hồng Hương mới thật sự mở đường máu, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết một nữ tử nông thôn luôn khiêm tốn lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, ý chí kiên định và kiến thức sâu rộng về trận pháp huyền văn, hắn chỉ là tạo cho nàng một cơ hội mà thôi, đội trưởng Khôi Ưng Vệ, biệt danh 28 cùng các thành viên trong đội đều thất bại dưới bản lĩnh của nàng. Vào thời điểm quan trọng, đòn giết người quyết định của Nhạc Hồng Hương đã làm Lương Tử Mộc sốc, nó cũng khiến hắn nhận ra, so với một thiên tài thực sự, cái gọi là thiên tài của hắn có lẽ chỉ là một cây con trong nhà kính, chưa từng thấy mưa gió mà thôi.
Lương Tử Mộc ý thức được hắn từ trước đến giờ chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Nhạc Hồng Hương phun ra một làn khói, nhìn thanh niên trước mặt, rõ ràng là hắn lớn hơn nàng năm sáu tuổi, nhưng lúc này nàng cảm thấy hắn đang lo lắng, giống như một đứa trẻ, đứng ngồi không yên.
“Tiếp theo ngươi định làm gì.” Những ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo của Nhạc Hồng Hương búng nhẹ tàn thuốc, động tác này là nàng học được từ Lâm Bắc Thần, hỏi: “Trở về nhận lỗi với cha ngươi sao?”
“Không thể được.” Lương Tử Mộc đột nhiên kích động, sau đó lập tức nhận ra sự hớ hênh của mình, hắn cảm nhận những ánh nhìn ngạc nhiên từ những thực khách xung quanh đang nhìn hắn, vì thế nhanh chóng giảm âm lượng lại, nói: “Ngươi không biết đấy thôi, cha ta...ông ấy đã trở thành một con người độc ác rồi, ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ phản bội mình, ta có một người ca ca vì kích động mà chống đối một câu, ngươi biết sau đó thế nào không?”
Nhạc Hồng Hương hút thêm một hơi, lộ ra vẻ tò mò hợp tác.
Lương Tử Mộc nói: “Hắn bị Khôi Ưng Vệ mang đi hấp chín...”
Sắc mặt Nhạc Hồng Hương lúc này mới thay đổi, hôm nay suýt nữa là gặp đối thủ thủ đoạn thâm độc, những tên Khôi Ưng Vệ kia dường như cũng muốn hấp chín nàng...
Đây có phải là cách thông thường mà Khôi Ưng Vệ hay xử lý với phạm nhân không?
Thật là quá biến thái, bọn họ dám giết cả con trai của tỉnh chủ, vậy thì chỉ có một lời giải thích đó là...lệnh của tỉnh chủ Lương Viễn Đạo.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà Lương Viễn Đạo còn giết cả con trai mình? Còn không bằng cầm thú.
Sau khi Nhạc Hồng Hương tới Triều Huy thành, mặc dù vẫn luôn bị cuốn hút bởi việc nghiên cứu trận pháp huyền văn, nhưng một số tin đồn ở trong thành thì nàng vẫn nghe qua một chút, tỉnh chủ đại nhân ít giao du với bên ngoài hơn nữa còn tàn bạo thích giết chóc, nổi tiếng cả thành, Khôi Ưng Vệ thì giống như tử thần, đưa sự khủng bố xuống toàn bộ thành, chẳng qua nàng cũng không nghĩ tới, hoá ra sự tàn bạo của tỉnh chủ cùng Khôi Ưng Vệ lại đến mức này, chẳng trách Lương Tử Mộc hoảng sợ đến mức này.
Sau khi hiểu ra điều này, sự cảm kích của Nhạc Hồng Hương đối với nam tử này lại tăng thêm một phần nữa, trong hoàn cảnh như vậy mà hắn vẫn đứng ra cứu nàng nhất định là đã phải trải qua một cuộc đấu tranh tinh thần rất lớn
“Nếu ta trở về, cha ta nhất định sẽ giết ta...ta...”
Lương Tử Mộc mặt đỏ lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạn học Nhạc, chúng ta cùng nhau trốn đi, người mà cha ta muốn bắt thì nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, chúng ta chỉ có thể an toàn hơn bằng cách chạy trốn khỏi Triều Huy thành, trên người ta còn chút tiền cũng quen biết một số người trong quân đội, có thể tìm cách thoát khỏi thành...”