Nhạc Hồng Hương nhìn Lương Tử Mộc không nói gì, nàng không kiềm được so sánh chàng trai được nhiều người gọi là thiên tài trước mặt này với Lâm Bắc Thần, rõ ràng là Lương Tử Mộc hơn Lâm Bắc Thần năm sáu tuổi, nhưng lúc gặp phải khó khăn thì cách xử lý lại kém hơn nhiều.
Nghĩ đến lúc đó, sau khi Lâm Bắc Thần ở trận chung kết Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến bị đám người Bạch Hải Cầm vu khống là tà ma, bị khắp thành truy nã, có thể nói là tiến vào đường cùng, vậy mà không rời khỏi Vân Mộng thành, còn tìm thấy cơ hội để xoay chuyển tình thế, cùng một tình huống Lương Tử Mộc lại chọn việc chạy trốn.
Đương nhiên đây không phải là đang coi thường hắn, chẳng qua là không biết tại sao, mỗi lần gặp một người hơi quen thuộc thì nàng sẽ không tự chủ được mà so sánh với Lâm Bắc Thần, càng so sánh càng cảm thấy Lâm Bắc Thần thật phi thường, Nhạc Hồng Hương cảm thấy mình giống như một lữ khách bị mắc kẹt trong đầm lầy, càng vùng vẫy, càng rơi xuống sâu.
“Chúng ta sẽ không rời khỏi Triều Huy thành.” Nhạc Hồng Hương dập tàn thuốc nói: “Ngươi đi cùng với ta.”
“Hả? Không rời đi? Đi cùng ngươi?”
Lương Tử Mộc ngẩn ra, nói: “Trở lại trường học? Đừng ngốc, bạn học Nhạc, những giáo viên thích ngươi cùng các đại sư của hiệp hội huyền văn đối mặt với quý tộc bình thường có lẽ có thể đối phó được, nhưng với cha ta...bọn họ chỉ như đám sâu kiến mà thôi, trường học không an toàn, hiệp hội cũng không an toàn, chỉ cần chúng ta ở Triều Huy thành thì nhất định sẽ bị Khôi Ưng Vệ tìm ra, chết không chỗ chôn.”
Nhạc Hồng Hương cầm đũa lên, dọn hết đồ ăn trên bàn, cười một tiếng, nói: “Cha ngươi có lẽ có quyền thế ngất trời, nhưng luôn có người sẽ không sợ hắn, sẽ có chỗ mà hắn không thể với tới được...đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp một người.”
“Ai?” Lương Tử Mộc hoàn toàn không tin chỗ nào ở Triều Huy thành này mà tỉnh chủ không với tới được, còn có người nào mà tỉnh chủ không đối phó được.
“Một người...” Nhạc Hồng Hương do dự một chút, nói: “Một người mà ta nguyện ý trầm luân, nhưng lại dường như không bao giờ với tới.”
Nàng mơ hồ bày tỏ một ý nghĩa...mặc dù rất cảm kích những việc Lương Tử Mộc đã làm cho nàng, nhưng sẽ không bao giờ lấy sự cảm kích để thay bằng tình cảm, trong lòng nàng như có một cái sân, trong sân có căn phòng, trong phòng đã có một người, tất cả cửa đều đã đóng chặt, trừ chủ nhân của căn phòng đó ra, bất kỳ ai cũng không thể vào được.
Lương Tử Mộc rất thông minh, hắn hiểu ý của Nhạc Hồng Hương, trong chớp nhoáng này sắc mặt hắn tái nhợt, nữ thần mà bản thân luôn phấn đầu theo đuổi lại si tình với người khác, đây là loại trải nghiệm gì thế này?
Lương Tử Mộc cảm thấy mình bây giờ có thể trả lời vấn đề này, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt hắn, đây chính là cảm giác tan nát cõi lòng.
Hắn hiểu rõ nếu một nữ tử ngoại nhu nội cương như Nhạc Hồng Hương say đắm một ai đó sâu sắc, thì khả năng thay đổi tình cảm của nàng là rất thấp...cũng có nghĩa là khả năng hắn giành được trái tim của Nhạc Hồng Hương còn thấp hơn nữa.
Trong lòng Lương Tử Mộc tràn đầy khổ sở, đến nổi khi nhìn thấy một công tử mặt trắng trông không giống người tốt lắm đi về phía mình, một sự chán nản và hận thù không thể ngăn cản nổi lên ngay lập tức.
“Ngươi muốn làm gì?” Lương Tử Mộc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn anh tuấn không gì sánh được này, tức giận nói: “Đừng tới đây, tránh ra.”
Lâm Bắc Thần nhìn thanh niên trước mặt trầm mặc như sư tử mất bạn đời, trong lòng có chút khó hiểu, lão tử còn chưa lên tiếng mà ngươi rống cái gì? Nếu không phải vì thấy ngươi là bạn của Tiểu Hương Hương ta đã đánh ngươi từ lâu rồi.
Hắn không thèm để ý đến thanh niên này, đi tới vỗ vai Nhạc Hồng Hương nói: “Hoá ra ngươi trốn ở đây, hại ta đi tìm mãi.”
Trên mặt Lương Tử Mộc lộ ra vẻ cười nhạt, đợi Lâm Bắc Thần xấu hổ.
Hắn hiểu rất rõ Nhạc Hồng Hương, một hành động thân cận với người khác phái như vậy, nhất định sẽ được Nhạc Hồng Hương đáp lại bằng sự mắng mỏ...cho dù có quen biết bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể.
Nhưng mà điều khiến hắn trố mắt nghẹn họng chính là, ngay sau đó, nữ tử lý trí như một nhà thông thái ngàn tuổi trước mặt hắn, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của tiểu bạch này lại nở một nụ cười mà hắn chưa bao giờ thấy...đặc biệt là đôi mắt đang cười, giống như bừng sáng.
“Lâm học trưởng, sao ngươi lại tới đây?” Nhạc Hồng Hương vừa mừng vừa sợ nói, đến mức nàng cũng không phát hiện ra, âm thanh cùng biểu cảm của mình đã khác đến cỡ nào.
Giờ phút này, trái tim vốn đã rạn nứt của Lương Tử Mộc đã hoàn toàn mục nát, hắn nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt dò xét, chợt nhận ra cái gọi là ‘người nguyện ý trầm luân nhưng lại không bao giờ với tới’ trong miệng Nhạc Hồng Hương chính là tên tiểu bạch kiểm này.
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Lương Tử Mộc lập tức ẩn chứa một chút thù địch và dò xét.
Trẻ tuổi, anh tuấn, thân hình mảnh khảnh, chỉ riêng về ngoại hình, đây là một chàng trai vô cùng hoàn hảo.
Ngay cả Lương Tử Mộc vẫn luôn coi mình là mỹ nam, trong thâm tâm cũng phải thừa nhận rằng so với thanh niên trước mặt này thì hắn vẫn còn kém xa.
Nhưng nếu chỉ anh tuấn thì sẽ không khiến bạn học Nhạc say mê như vậy, bạn học Nhạc chắc chắn không phải là người nông cạn, chắc chắn là có lý do khác, chẳng lẽ người này có một số năng lực cường đại khác người? Hoặc là nói lời đường mật lừa bạn học Nhạc?
Lương Tử Mộc suy đoán, đánh giá.
Mặt khác, Nhạc Hồng Hương và Lâm Bắc Thần đã hoàn thành thủ tục giao tiếp ban đầu.
“Lại là con chó họ Lương này.” Lâm Bắc Thần nghiến răng.
Hắn chợt nhớ ra lúc ở Đại Long Lâu, tên thái giám nở nụ cười lấy lòng xông vào nói những câu đại loại như “Nữ nhân mà ngài chỉ đích danh muốn ăn bị thiếu gia đưa đi rồi”, cho nên nói...cái tên chó má Lương Viễn Đạo này lúc đó muốn ăn là Tiểu Nhạc Nhạc?
Một cơn ớn lạnh làm khiến Lâm Bắc Thần rùng mình, nếu lúc đó Lương Tử Mộc không thấy sắc mờ mắt, thì bây giờ Tiểu Nhạc Nhạc đã...
Không thể chịu được, không thể tha thứ.
Trong lòng Lâm Bắc Thần lặng lẽ cho chữ ‘chính’ vào sau tên Lương Viễn Đạo.
“Sớm muộn gì ta cũng giết chết con lợn béo này.” Hắn nghiến răng.