Quả nhiên nụ cười trên mặt Lâm Bắc Thần càng lúc càng tươi, hắn bắt tay từng vị quyền quý, bày tỏ lòng biết ơn, đến cuối cùng việc thu bao lì xì cũng kiếm được chút triệu.
Lâm Bắc Thần cực kì vui vẻ, không hổ là các cáo già trong Triều Huy thành, thật là hiểu chuyện mà.
Nguyên một đám có tiền.
Khà khà khà.
Hay là trở thành anh hùng cướp người giàu chia cho người nghèo, đến lặng lẽ cướp của bọn họ?
“Hiệu trưởng Lâm, chúc mừng.” Tên thái giám tên Tiếu Tiếu đi tới, vẻ mặt nịnh nọt, nói: “Tỉnh chủ đại nhân bảo bọn ta mời ngài qua, có mấy câu tận đáy lòng muốn đích thân nói cho ngài biết.”
Quả nhiên chiếc xe ngựa xa hoa của tỉnh chủ đại nhân đã đợi sẵn ở đằng xa, Lâm Bắc Thần vẫy tay chào tạm biệt mấy người quyền quý.
“A, quả nhiên là người mà tỉnh chủ đại nhân tín nhiệm, nếu như bổn quan nhớ không nhầm thì từ trước tới nay tỉnh chủ đại nhân chưa từng tín nhiệm ai nhiều như vậy.”
“Này, ngươi cũng đừng quên Cao Thiên Nhân.”
Các chức sắc nhìn theo bóng lưng của Lâm Bắc Thần, nhìn hắn trực tiếp lên xe, không kiềm được mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đúng là cứng hơn cả trời, mới có hơn một tháng mà thôi, thiếu niên chạy nạn đến thành này rốt cuộc làm sao làm được?
...
Trong xe.
Lương Viễn Đạo đang ngấu nghiến một cái đầu heo, trên mặt, tay, người đều là mỡ heo.
“Tại sao không động thủ?? Âm thanh của ông ta, nghe không biết đang vui hay đang giận.
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa mi tâm, nói: “Hôm nay giết Cao Thắng Hàn thì không thích hợp lắm, quá nhiều người, rất dễ làm tổn thương những người vô tội. Hơn nữa, Cao Thắng Hàn còn mang theo cả tuỳ tùng hộ vệ, đánh một kích ngược lại sẽ rút dây động rừng.”
“Sự kiên nhẫn của ta sắp hết rồi.” Lương Viễn Đạo nói: “Thiếu niên, ngươi nên nắm chắc cơ hội này đi.”
Nói xong, thái giám Tiếu Tiếu bên cạnh đưa một chiếc hộp vàng, mở ra, mùi máu tanh nồng nặc toả ra.
Bên trong là một bàn tay rướm máu, đây là tay của ‘Đái Tử Thuần’.
“Trong ba ngày nữa, ta muốn nhìn thấy đầu của Cao Thắng Hàn, nếu không được, lần sau ngươi nhìn thấy sẽ là đầu của Đái Tử Thuần đấy.” Lương Viễn Đạo hờ hững nói.
Sau khi Lâm Bắc Thần ngẩn ra, lập tức lộ ra vẻ cực kỳ tức giận: “Ngươi...chặt tay Đái đại ca, ngươi đã hứa với ta sẽ không làm tổn thương...”
“Ta đã kiên nhẫn với ngươi được một tháng rồi.”
Lương Viễn Đạo đặt đầu heo bị gặm sạch sẽ sang một bên, ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Hơn nữa, ta đổi ý còn cần phải báo cáo với ngươi sao? Ha ha, ta hôm nay có thể thành toàn cho ngươi, ngày mai cũng có thể phá huỷ ngươi, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, người mà ngươi cần lo lắng không chỉ có Đái Tử Thuần đâu, những người đang trốn trong doanh tại Vân Mộng kia, ngươi cho rằng mình thật sự có thể bảo vệ được bọn họ sao?”
Lâm Bắc Thần lập tức tức giận.
“Khinh người quá đáng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Thiếu niên, thời gian ta cho ngươi đã rất nhiều rồi.” Lương Viễn Đạo lau mỡ trên mặt và tay, cất giọng đùa giỡn: “Mười lăm năm nay ngươi là người có tư cách làm ăn với ta, cũng là người được ta khoan dung như vậy, ngươi biết tại sao không?”
Lâm Bắc Thần tức giận nói: “Bởi vì ta đẹp trai.”
Thịt mỡ trên mặt Lương Viễn Đạo run lên.
Trả lời cái chó gì vậy.
Ông ta lau miệng nói: “Bởi vì ngươi là người duy nhất dám giao dịch với ta, còn dám đùa giỡn sau lưng ta, ta hỏi ngươi, đứa con trai bất trị của ta đang ở trong doanh trại Vân Mộng đúng không.”
Lâm Bắc Thần ngẩn ra: “Làm sao ngươi biết?” Rất dứt khoát thừa nhận.
Lương Viễn Đạo rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Bắc Thần, dửng dưng nói: “Không có gì trong thành này có thể qua mắt được ta...tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta.”
Lâm Bắc Thần tức giận cùng kinh sợ nói: “Ngươi cài gian tế vào doanh trại Vân Mộng đúng không?”
Lương Viễn Đạo xao khuôn mặt đầy thịt, nói: “Tất cả những người ở Phong Ngữ Hành tỉnh đều là thần dân của ta, ta muốn biết chuyện gì bọn họ đều nói cho ta biết, cần gì gian tế?”
Lâm Bắc Thần lại một bộ vừa kinh vừa sợ.
“Cố mà trân quý sự nhân từ của ta dành cho ngươi đi.”
Lương Viễn Đạo nhàn nhạt nói: “Ngươi tốn hết tâm tư thiết lập tất cả thứ này, doanh trại, học viện, còn có đám quân khai thác kia, mọi thứ đều có vẻ tươi đẹp và thịnh vượng, nhưng chỉ cần ta nói một câu tất cả sẽ tan thành mây khói, ngươi có tin không?”
Biểu cảm trên mặt Lâm Bắc Thần thoáng thay đổi, bộ dạng một thiếu niên bên ngoài mạnh bên trong yếu, ném chuột sợ vỡ bình nhưng lại không chịu thua.
Lương Viễn Đạo nở nụ cười, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, ông ta gọi Lâm Bắc Thần đến chính là muốn dạy dỗ tên thiếu niên to gan này một chút, tạo áp lực cho hắn, thưởng thức biểu cảm trên mặt Lâm Bắc Thần, tâm trạng của Lương Viễn Đạo đã tốt hơn, ông ta tiếp tục nói.
“Có một số chuyện, ta chỉ biết, nhưng khi thấy tận mắt rồi mới cảm thấy càng thú vị, ta sở dĩ đồng ý với ngươi đến buổi lễ này, ngoài cái gọi là ‘có thể làm tê liệt Cao Thắng Hàn’, ‘cho hắn cảm giác khủng hoảng’ mà ngươi nói ra, lý do quan trọng nhất chính là, ta muốn chính mắt nhìn thấy, cái doanh trại Vân Mộng mà ngươi rầm rộ xây lên, rốt cuộc là như thế nào.”
“Thật sự không làm ta thất vọng, sở dĩ ta bao dung ngươi như vậy là muốn nhìn xem ngươi có thể mò ra bao nhiêu thứ kỳ quái.”
Nói đến đây, Lương Viễn Đạo cầm một cốc chất lỏng màu đỏ tươi, uống một hơi cạn sạch rồi nói tiếp: “Dù sao có một ít đồ hiện giờ ta cảm thấy hứng thú vô cùng, ví dụ như Bắc Thần Dược Hoàn, Bắc Thần Hắc Liệu, bí thuật thôi thúc thảo mộc, còn có Đơn Thủ Kiếm Ấn của ngươi, Song Thủ Kiếm Ấn, Hoàn Trung Bão Thần Đại Diệt Sát Kiếm Ấn...”
Lâm Bắc Thần nói: “Ý ngươi là gì?”
Lương Viễn Đạo nói: “Ý của ta rất đơn giản, những thứ này không tệ, ta thích, ngươi giao ra hết đi, nếu không...Nhạc Hồng Hương lần sau sẽ không may mắn thoát khỏi lồng hấp của ta đâu.”