"Cái gì?"
Tiền Trí vô cùng sửng sốt.
Toi rồi.
Sợ cái gì đến cái đó.
Phải làm sao cho tốt đây?
Hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận hổn hển của đám người Khấu bộ chủ.
Không được.
Ta phải tìm một nơi để trốn.
Nhưng mà chúng ta phải đi đâu đây chứ?
Tiền Trí giống như con kiến nằm trên nồi lẩu.
Đột nhiên, một tia sáng loé lên trong đầu.
Có rồi.
Hắn trực tiếp nhảy lên xe ngựa, nói: "Đánh xe, nhanh, nhanh xuất phát, lão gia ta phải đích thân đưa ba vị tiểu thư đi học..."
Lão quản gia nói: "Lão quản gia, vừa rồi không phải ngài đã nói có đánh chết cũng không...”
"Nói nhảm cái gì vậy?"
Tiền Trí dùng roi quất vào mông của Tật Hành Thú, nói: "Xuất phát...lão gia ta rất hài hước, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, ha ha, thật sự không giấu giếm, Lâm đại thiếu gia và ta chính là tri kỷ đã lâu, ha ha, ta sớm đã bị phong thái vô song của Lâm đại thiếu thu hút. Lần này, chính là muốn đến thăm hỏi hắn, nhân tiện nghĩ cách xin một chân ở trong học viện Sơ Cấp Vân Mộng, treo cái danh, đại loại như làm một giáo viên danh dự,vv... đi nhanh!"
Vị đại tham mưu của Nguy Sơ Chiến Bộ cánh tay giống như phong hoả luân, vung vẫy roi, vang vọng tứ phía, thúc động xe ngựa, giống như bay khỏi biệt viện.
"Đi gặp Khấu bộ chủ xin nghỉ phép, nói là Lâm đại thiếu tìm lão gia ta có việc quan trọng cần thương lượng. Gần đây ta không thể đến chiến bộ làm nhiệm vụ được.”
Tiếng hét của đại tham mưu từ xa xa trong gió truyền đến.
Một lúc sau.
Trong bụi đất ngút trời, đám người Khấu Trung Chính với vẻ mặt hung hãn lao tới.
Một đám đại nhân vật, lão gia quý tộc lúc này giống như một bầy chó điên bị chọc giận, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của bản thân.
"Tiền Trí, ngươi ra đây cho lão tử..."
"Nhi tử ngoan mà ngươi dạy..."
"Lão phu cùng với Tiền gia ngươi, trước đây không có ân oán, gần đây không thù, tại sao nhi tử của ngươi lại hại cháu ta nhảy xuống hố lửa chứ?"
Các đại nhân vật ngày thường công phu dưỡng khí tuyệt đỉnh, xắn tay áo, mặt nổi gân xanh xông tới biệt viện, mắng chửi một trận, không tìm thấy Tiền Trí liền trực tiếp đập phá biệt viện rộng lớn, đám người thị vệ gấu ngựa đen chạy hơi chậm bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, miệng méo, mắt xếch, tay chân co giật nằm trước cửa...
"Chuyện này không thể nào để yên như vậy được."
"Nhưng mà chúng ta không làm gì được Lâm Bắc Thần cả, hắn là yêu nghiệt não tàn được Tỉnh chủ đại nhân và Cao thiên nhân đồng thời làm hậu thuẫn..."
"Đây là làm điều ngang ngược, ta không phục, lão phu muốn đi tìm Cao thiên nhân nói chuyện một chút..."
Tỉnh chủ đại nhân hỉ nộ thất thường, không dám đến gần, nhưng Cao thiên nhân vẫn được coi là giảng đạo lý, nhất định phải đi lý luận rõ ràng.
"Lão Nghịch, ngươi đừng lãng phí miệng lưỡi nữa, ngươi không thấy sao, trong đám binh sĩ kia có Tiêu Dã tướng quân đến từ biên ải, vị này chính là một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi mà Cao thiên nhân tin tưởng và khen ngợi nhất, hắn cũng đã hiện thân rồi, điều này có nghĩa là gì chứ? Có nghĩa đây chính là ý của Cao thiên nhân, bây giờ ngươi đi tìm Cao thiên nhân, không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?”
"Cái này... không lẽ chúng ta không có cách gì sao?”
"Đúng vậy, không lẽ Lâm Bắc Thần hắn có tiền có quyền có thế, đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
"Hình như thật sự là như vậy.”
"Chấp nhận số phận thôi."
......
......
"Cái đồ không bằng chó Tiền Tam Tỉnh này, lại có thể lập được đại công như vậy sao?"
Lâm Bắc Thần nhìn vào tập báo danh nhập học, vô cùng kinh ngạc.
Kế hoạch ban đầu của hắn là một mẻ hốt gọn những người quyền quý trong danh sách quà tặng, mỗi một nhà tuyển một nam hoặc một nữ đến trường đã là tốt lắm rồi.
Không ngờ rằng, dưới sự dẫn dắt của 'kẻ phản bội quý tộc' Tiền Trí, làm rõ tình huống con cái của các nhà quyền quý này, dưới sự đe doạ dụ dỗ một trận, các quý tộc trên danh sách quà tặng, bình quân mỗi nhà gửi ba con cái đúng tuổi đến đây, bấm ngón tay tính toán, một ngày có hơn 315 học viên quý tộc, học phí 5.000 tiền vàng mỗi người, tổng cộng 1.575.000 tiền vàng, nếu như giảm 1%, cũng còn khoảng 1.560.000 tiền vàng ...
Chà.
Quả thực là điên rồ.
"Thiếu gia, phụ thân của Tiền Tam Tỉnh, Tiền Trí, quỳ xuống van xin trước cổng trại, muốn gặp người một chút, hắn đã quỳ một canh giờ rồi..."
Vương Trung cười nịnh nói. "Ồ?"
Lâm Bắc Thần khá ngạc nhiên: "Đồ chó này tìm ta làm cái gì vậy? Thiếu gia ta không rảnh ... không gặp."
Vương Trung tiếp tục cười nịnh nói: "Thiếu gia, Tiền Trí nói hắn có một việc rất quan trọng, muốn đích thân báo cáo với người."
"Ồ?"
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa xoa mi tâm, nói: "Vậy được, để đồ chó này vào đi. Nếu như không nói ra được chuyện lớn gì, thì đem cả ngươi và hắn cùng lôi ra chém đầu.”
Vương Trung :? ? ?
"Thiếu gia, tại sao đến cả đầu của ta cũng chém chứ?" Ông ta uất ức hỏi.
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Đồ chó nhà ngươi, ngươi cho rằng ta không biết, ngươi bỏ công nói giúp cho Tiền Trí như vậy, chắc chắn là đã nhận được lợi ích gì đó từ hắn, hợp tác với tên đó đến đây lãng phí thời gian của bổn thiếu gia, không chém đầu ngươi thì chém ai?”
Vương Trung lập tức nói: "Thiếu gia không hổ là tuệ nhãn như đuốc, phân rõ trung-gian, vừa liếc qua đã nhìn thấu bàn tính nhỏ trong lòng của nô tài..."
Một lúc sau.
Tiền Trí được cho vào.
"Lâm đại thiếu, cứu ta."
Đại tham mưu quỳ phịch trên mặt đất.
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt không hiểu ra làm sao: "Ai muốn giết ngươi?"
Tiền Trí đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong thành, kể lại một lượt, gào thét nói: "Đại thiếu, nhi tử của ta là vì ngài mới đắc tội nhiều người như vậy. Bây giờ Tiền gia ta đã là kẻ thù đầy thành rồi, vẫn xin đại thiếu đại phát từ bi, làm chủ cho Tiền gia ta.”
Lâm Bắc Thần đưa ngón tay giữa lên xoa xoa mi tâm. Lại còn có chuyện như vậy sao?
Chậc chậc chậc.
Một con chuột qua đường.
Cảnh này có vẻ rất quen thuộc.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, chẳng phải là giống với những gì mà mình đã gặp phải khi vừa mới xuyên không đến đây được mấy ngày, Chiến Thiên Hầu phủ nhà tan cửa nát, mình bị chặn trong học viện Sơ Cấp Số 3 Vân Mộng sao?
Lâm đại thiếu ngay lập tức ưu tư trong lòng.