"Ngươi yên tâm."
Hắn vỗ vai Tiền Trí, nói: "Nhi tử của ngươi bây giờ đang làm việc cho ta, rất chăm chỉ, ta rất khen ngợi hắn, cha của hắn, cũng là cha của..."
Chờ đã.
Câu này hình như không đúng.
Lời của Lâm Bắc Thần đã lên đến môi, vội vàng nuốt xuống, nói: "Dù sao thì Tiền gia các ngươi cũng đã có công với ta, ta sẽ đối xử với các ngươi như con ruột của mình ... người đâu, mời Thiến Thiến tướng quân cực khổ một chuyến, đưa Tiền đại nhân về thành, cứ nói Tiền đại nhân là con ruột của người Vân Mộng ta, ai dám bất kính với hắn chính là không nể mặt ta.”
Tiền Trí nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
Không ngờ rằng Lâm Bắc Thần lại trượng nghĩa như vậy. Bây giờ, không cần phải sợ nữa rồi.
Tiền Trí lập tức mừng rỡ, quét sạch phiền muộn trong lòng.
Mặc dù đã bị Lâm Bắc Thần lợi dụng, nhưng cũng đáng giá.
Ôm được cái bắp đùi to béo Lâm Bắc Thần này, sau đó liền có thể tung hoành ở Triều Huy thành.
Cho dù có là đồ chó Khấu Trung Chính, hay là những quý tộc tức giận hổn hển kia có tức giận thì có thể làm gì được chứ?
Aha ha ha ha.
Ngươi có thể làm gì ta?
Lâm Bắc Thần hỏi: "Đúng rồi, trước đó không phải ngươi nói là có chuyện lớn muốn báo cáo với ta sao? Nói đi."
"Hả?"
Tiền Trí nhìn Vương Trung. Ta có nói lời này hả?
Ánh mắt của Vương Trung nhìn sang chỗ khác, như thể ông ta không hề quen biết Tiền Trí.
"Ồ?"
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần chuyển từ sáng sang tối, nói: "Chẳng lẽ là nói dối sao? Ngươi có biết thời gian của bổn thiếu ta quý giá đến thế nào không, một nén nhang khoảng mười mấy vạn, ngươi chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà dám đến làm phiền ta ư? Người đâu, lôi đồ chó này và Vương Trung ra ngoài... "
Vương Trung lo lắng: "Tiền đại nhân, ngươi mau nói đi, không phải ngươi nói là có chuyện lớn sao?”
Tiền Trí :???
Ta bị người ta truy sát suýt mất mạng, không lẽ không phải là chuyện lớn sao? Nhưng hắn cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.
Liền nghe thấy tiếng bước chân của binh sĩ từ bên ngoài truyền đến, Tiền Trí lo lắng. Một người khi lo lắng, đầu óc trở nên linh hoạt hơn.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện liền vội vàng nói: "Đại thiếu, thật sự là có chuyện rất quan trọng ... Không phải gần đây ngài đang kêu gọi tất cả người Vân Mộng quay trở về doanh trại ở khu vực thành thứ hai, xây dựng lại một quê hương tươi đẹp mới sao? Đa số người Vân Mộng ở Triều Huy thành đều đã quay trở lại, nhưng mà trong khu vực thành thứ tư, có một nơi gọi là Cực Nhạc sơn trang, trong đó giam giữ một nhóm người Vân Mộng, bắt bọn họ trở làm nô lệ và kỹ nữ, không thả người đi, sáng nay, một vài người đã trốn ra khỏi Cực Nhạc sơn trang, đang bị các thị vệ trong trang viên truy sát... "
Ồ?
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần một lần nữa lại chuyển từ tối sang sáng.
"Những gì ngươi nói là thật sao?"
Hắn hỏi.
Tiền Trí vội vàng nói: “Hoàn toàn là sự thật, hôm nay ta đã tận mắt nhìn thấy một người Vân Mộng trốn thoát, khi ra khỏi thành bị bảo vệ của Cực Nhạc sơn trang chặn lại, danh họ bán sống bán chết, bắt trở lại..."
"Đồ con rùa nhà ngươi, tại sao không nói sớm chứ?"
Lâm Bắc Thần đá một cước, quát hỏi: "Cực Nhạc sơn trang có lai lịch như thế nào? Ngay cả ta cũng dám không nể mặt hả?”
Tiền Trí nói: "Lai lịch của Cực Nhạc sơn trang rất thần bí, có người nói rằng nó có liên quan đến tỉnh chủ đại nhân, nhưng lại chưa từng thấy Khôi Ưng Vệ ra vào. Cũng có người nói rằng nó có liên quan đến Vệ Thị của Thiên Thảo hành tỉnh. Đó là căn cứ của Thị Vệ ở Phong Ngữ hành tỉnh, nhưng cũng không có đủ chứng cứ. Điều duy nhất có thể chắc chắn là Cực Nhạc sơn trang không dễ khiêu khích, gần như là một nơi ngoài pháp luật. Một số người không cẩn thận khiêu khích người của nó, bất luận là thường dân, phú hào, hay là quý tộc, kết cục đều rất thê thảm... "
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, cười nói: "Ô hô, còn là một tảng đá cứng?"
Tiền Trí gật đầu khẳng định, nói: "Rất cứng."
Lâm Bắc Thần nói: "Theo như cách mà ngươi nói, Cực Nhạc sơn trang kia chắc hẳn là rất giàu có?"
"Cái này..." Tiền Trí có chút không theo kịp mạch não của Lâm đại thiếu, nhưng vẫn thành thật nói: "Cực Nhạc sơn trang có thể nói là một trong những tập đoàn giàu có nhất trong Triều Huy thành."
"Oa ha ha ha ha."
Lâm Bắc Thần ngẩng mặt lên trời mà cười lớn: "Có tiền thì tốt... người đâu, đi tìm Quang Tương, bảo nó dắt con nuôi đến cho bổn thiếu gia cưỡi."
"Vâng."
Cung Công lập tức đi truyền lệnh.
Lâm Bắc Thần lại liếc nhìn Vương Trung và Tiền Trí một cái, cảm thấy hai đồ chó này cũng là một cặp CP không tồi.
"Vương Trung, ngươi đi gặp Thiến Thiến, bảo nàng ta tuyển chọn ba trăm tinh binh và tướng mạnh, những người có thể đánh nhau ấy, nhân tiện dẫn theo Tiêu nhị gia và Tiêu Dã, cùng nhau đi vào trong thành, nói rằng trong thành có trọng phạm, bổn thiếu gia muốn đích thân xuất mã đi bắt người.”
Hắn lại nói.
Vương Trung ra ngoài làm việc.
Tiền Trí có chút bối rối: "Đại thiếu, ngài đây là muốn đi vơ vét Cực Nhạc sơn trang sao?"
Lâm Bắc Thần nói: "Làm sao có thể chứ?" Tiền Trí thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Liền nghe thấy Lâm Bắc Thần lại nói: "Làm sao có thể nói là vơ vét tài sản chứ? Ta đây là đi giải cứu đồng hương Vân Mộng, nhân tiện nói đạo lý với bọn họ, đòi một chút tiền đền bù thôi.”
Tiền Trí lập tức nghẹn họng.
Đây có khác gì vơ vét tài sản chứ?