Máu tươi từ vết thương hình tam giác ồ ạt chảy ra.
Nữ nhân dùng miệng bịt chặt vết thương, hút hết máu tươi vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Như vậy có thể phòng ngừa mùi máu tanh phiêu tán, tránh bị kẻ địch truy sát phát giác được, cũng có thể miễn cưỡng bổ sung một chút thể lực.
Nàng trốn trong đống củi ở lối vào hậu viện của một tửu lâu, cách bức tường thành thứ ba khoảng 500 mét, đã trốn trọn vẹn ba canh giờ.
Vẫn còn khoảng hai canh giờ nữa trước khi mặt trời lặn xuống núi, cửa thành sẽ đóng lại.
Trước khi cổng thành đóng lại, nàng bắt buộc phải tìm cách thoát ra khỏi bức tường thành thứ ba, tiến vào khu vực thành thứ hai, tìm đến Vân Mộng trại, tìm đến vị thiếu niên kia-- chỉ có thiếu niên kia mới có thể cứu vớt nàng và các tỷ muội khác.
Nhưng điều này quá khó khăn.
Thoát ra khỏi Cực Nhạc sơn trang đã là một kỳ tích rồi.
Thế lực của Cực Nhạc sơn trang to lớn đến thế nào, xúc tua khủng khiếp đến mức nào, người bình thường hoàn toàn khó có thể tưởng tượng nổi.
Xuyên qua từng kẽ hở nhỏ nhất của đống củi, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh cổng thành, có ít nhất 50 tên Thanh Nha Độc Sĩ của Cực Nhạc sơn trang, nguỵ trang thành dân thường, bện ra một tấm lưới khổng lồ, đang lặng lẽ chờ đợi con mồi là nàng sa lưới.
Ngoài ra còn có mấy chục Thanh Nha Độc Sĩ đang lục soát mọi ngóc ngách xung quanh.
Chỉ cần mình phát ra một động tĩnh nhỏ, hoặc là lộ ra một chút khí tức, đều sẽ bị tóm lại.
Hai tỷ muội mạo hiểm ra khỏi thành trước đó lại lần nữa rơi vào tay của đám cầm thú này.
Còn mình là người cuối cùng thành công trốn thoát được. Phải tìm cách trốn ra ngoài.
Trong lòng nàng nóng như lửa đốt.
Nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi một tia cơ hội nhỏ nhất có thể xuất hiện.
Chỉ có thể hết lần này đến lần khác cầu nguyện Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ bảo vệ, trước khi mình bị lục soát ra, cơ hội hư vô hảo huyền đó sẽ đến.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng bước chân cực kỳ nhịp nhàng.
Đó là đám ma quỷ đang đến gần.
Tiếng bước chân của Thanh Nha Độc Sĩ, nàng thực sự đã quá quen thuộc rồi.
Gay go.
Lại lục soát tới rồi.
Hai lần trước vận khí tốt, Thanh Nha Độc Sĩ đã không lục soát đống củi này.
Lần này...
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên.
Bùm bùm!
Đống củi bị lật tung.
Trong phút chốc, máu khắp cơ thể của nàng đều giống như ngưng tụ lại, trong lòng hiện lên một tia tuyệt vọng.
Liều thôi.
Thân hình cao to từ trong đống củi lao ra.
Trọng kiếm trong tay chém về phía tên Thanh Nha Độc Sĩ gần nhất. Đối phương không kịp phòng bị, bị một kiếm chém trúng vai.
"A a a a a......"
Thanh Nha Độc Sĩ rống to, một tay nắm lấy lưỡi kiếm, đồng thời một cước đá bay.
Nàng chỉ cảm thấy tâm can chấn động mạnh, xương ức vang lên tiếng gãy giòn giã, cả người không tự chủ bay ra ngoài, hung hãn đập vào bức tường ở hậu viện của tửu lâu...
"Ở đây."
"Bắt lấy tiện nhân này."
Thanh Nha Độc Sĩ xung quanh lên tiếng hoan hô. Bóng dáng nặng nề tiến lại gần.
Nàng đứng dậy một cách khó khăn, còn chưa kịp phản kháng thì đã bị một tên Thanh Nha Độc Sĩ tát mấy cái vào mặt, đánh đến mức đầu choáng mắt hoa, sau đó lại bị đấm mạnh vào bụng một cái. Đánh đến mức nôn ra máu, khom người như con tôm, Huyền khí vẻn vẹn được tích góp trong cơ thể đã bị đánh tan, mất đi sức phản kháng.
Có một quân sĩ đang tuần tra thành bên cạnh thấy vậy tiến lại gần, còn chưa kịp hỏi.
Một tên Thanh Nha Độc Sĩ bày ra lệnh bài trong tay, nói: "Cực Nhạc sơn trang làm việc, cút.”
Quân sĩ đang tuần tra thành này lập tức bỏ chạy thật xa giống như nhìn thấy rắn rết.
Quần chúng xung quanh vốn dĩ định xem náo nhiệt cũng đều lần lượt tránh ra xa.
Tên Thanh Nha Độc Sĩ bị chém một kiếm kia giơ tay túm lấy tóc của nàng, nhấc lên rồi nói: "Tiện nhân, lại dám chạy trốn, còn dám chém ta, ta sẽ khiến ngươi chết thật thê thảm..."
Trong lòng nàng hiện lên nỗi tuyệt vọng không thể nào khống chế được. Kết thúc rồi.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Chính vào lúc này--
Phộc.
Một tiếng khẽ vang lên.
Cánh tay của Thanh Nha Độc Sĩ đang túm lấy tóc của nàng, đột nhiên nổ thành một đám huyết sương, biến mất không chút dấu vết.
"Lại dám động đến người của Vân Mộng ta, các ngươi đều phải chết." Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên tai.
Nàng giật mình trong lòng.
Hình như là......
Giọng nói của thiếu niên đó?
Là hắn sao?
Trong bóng tối âm u, đột nhiên có một tia sáng như có như không loé lên.
Vũ Hồng từ từ mở đôi mắt bị đánh sưng tấy ra.
Tầm nhìn bị nhiễm một tầng huyết sắc mơ hồ.
Vào một buổi chiều mùa đông, ánh nắng vốn dĩ phải yếu ớt, nhưng không biết tại sao lại có chút chói mắt.
Dưới cổng thành, thiếu niên thân cưỡi Lôi Quang Hổ chậm rãi tiến lại gần.
Mặt trời chiếu vào người hắn, mạ một lớp viền vàng.
Trong ánh sáng ngược, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng cho nàng một cảm giác, thiếu niên cưỡi Lôi Quang Hổ đi tới này dường như đang cười lại dường như đang tức giận.
Cười với mình sao?
Tất cả mọi thứ đều rất không chân thực. Giống như mộng ảo trước khi chết.
Vũ Hồng thở dài một hơi.
Lại là ảo giác, đúng chứ?
Bởi vì đã thất vọng quá nhiều lần, cho nên nàng không dám tin rằng thật sự là thiếu niên kia đã đến.
Mãi cho đến khi giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ đó lại lần nữa vang lên: "Vũ Hồng tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi."