Cỗ xe ngựa phi nhanh.
Vũ Hồng nhanh chóng lấy lại thần trí.
"Lâm công tử, thật sự... là ngươi sao?"
Nàng chật vật ngồi dậy, nhìn thiếu niên trước mặt, nhiều lần xác nhận không phải là ảo giác, nhất thời kích động không biết nên nói gì cho tốt.
Lâm Bắc Thần gặp lại cố nhân cũng tỏ ra khá xúc động.
May mà đồ chó Tiền Trí kia đã kịp thời báo cáo, còn mình cũng không xoắn xuýt, trực tiếp dẫn người đi cướp tiền... phi, là cứu người, kịp thời nhìn thấy cảnh Vũ Hồng bị bắt, nếu không, do dự một chút nữa, đoán chừng vị nữ võ sĩ của Hoả Sắc Vi này đã sắp sống chết khó lường rồi.
Hắn đang định mở miệng nói chuyện.
Phịch.
Vũ Hồng tỉnh táo trở lại, trực tiếp quỳ trong khoang xe: "Lâm công tử, cầu xin ngươi, mau, mau cứu đám người Tứ Nương..."
"Vũ đại tỷ mau đứng dậy đi, không cần làm như vậy đâu."
Lâm Bắc Thần vội vàng hỏi: "Chúng ta đang trên đường đến Cực Nhạc sơn trang."
Vũ Hồng gật đầu lia lịa, nói: "Đám người Tứ Nương đều đã bị bắt đến Cực Nhạc sơn trang, còn có rất nhiều người vô tội ... Những mạo hiểm giả sa đọa trên Bắc Hoang sơn lúc đó, trên thực tế cũng là người của Cực Nhạc sơn trang, bọn họ là một đám ác quỷ ... "
Nữ võ sĩ vô cùng lo lắng, nói năng có chút lộn xộn. Nhưng Lâm Bắc Thần đã ngay lập tức hiểu ra.
Những mạo hiểm gia sa đọa trên Bắc Hoang sơn, quả nhiên là có kẻ đứng sau.
Lúc đầu, sau khi Lâm Bắc Thần diệt Thạch thành của Liên minh mạo hiểm giả ở Bắc Hoang sơn, không lục ra được nhiều tiền vàng cho lắm, điều này khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Sau đó làm rõ là có người chắp nối lấy đi toàn bộ tiền vàng và của cải tích lũy được của đám người đại minh chủ.
Phong Tứ Nương và các nữ kiếm sĩ của đoàn mạo hiểm giả Hoả Sắc Vi cũng bị đưa đi cùng.
Sau đó, phía quan chức của Vân Mộng thành cũng đã bí mật điều tra.
Đáng tiếc đều không thể điều tra ra được người đứng sau sai khiến rốt cuộc là ai.
Người ta cũng không biết đám người Phong Tứ Nương lưu lạc nơi nào.
Vũ Hồng không quên tình nghĩa tỷ muội, sau khi từ biệt Lâm Bắc Thần, nàng đã rời khỏi Vân Mộng thành, một mình đi tìm.
Không ngờ rằng, lại thực sự được nàng tìm thấy ở Triều Huy thành.
Tình nghĩa tỷ muội còn lớn hơn cả trời.
Cảm động trời đất.
Lâm Bắc Thần thực sự rất ngưỡng mộ những người như Vũ Hồng.
Thật vinh dự khi được làm bằng hữu với một người như vậy.
"Công tử, ngươi...phải cẩn thận, thế lực của Cực Nhạc sơn trang rất mạnh... lai lịch rất sâu, bên trong còn có tà thần toạ trấn..."
Vũ Hồng vội vàng nhắc nhở.
Lâm Bắc Thần nói: "Yên tâm, không ai hiểu rõ tà thần hơn ta."
Sợ cái búa gì.
Ca bây giờ đã là sức mạnh của bán bộ thiên nhân.
Gặp phải tà thần cũng nện bẹp hắn.
Đội ngũ dọc đường gào thét ầm ầm như đất đá trôi, thị vệ ở cổng của khu vực thành thứ tư từ xa nhìn thấy bộ giáp trụ màu đỏ rực lửa của tướng quân Thiến Thiến Bắc Thần Chi Chuỳ, đến cả đánh rắm còn không dám, chỉ đành để cho cả đội chạy vụt qua...
Một lúc sau.
Cực Nhạc sơn trang đã ở trong tầm mắt.
Cực Nhạc sơn trang giống như Đại Long Lâu, đều nằm ở một nơi tương đối hẻo lánh trong khu vực thành thứ tư.
Cũng được xây dựng trên núi.
Nhưng mà chiếm diện tích mặt đất lớn hơn nhiều so với Đại Long Lâu.
Vừa nhìn qua, e rằng đã chiếm trọn diện tích 100 mẫu.
Bức tường cao màu đỏ giống như một bức tường thành nhỏ, có vài cửa lầu, cũng giống như một pháo đài.
Đưa mắt nhìn xuyên qua bức tường thành, có thể nhìn thấy nhiều toà kiến trúc, tầng tầng lớp lớp, gạch đỏ ngói xanh, mái vòm chạm khắc, đã tồn tại trong thời gian rất lâu. Trên mái ngói có thể nhìn thấy tầng tầng lớp tuyết, còn nơi mà tuyết tan, càng có một tầng rêu xanh dày đặc...
Sự xuất hiện của đám người Lâm Bắc Thần, hiển nhiên là đã kinh động đến người trong Cực Nhạc sơn trang.
Một đám Thanh Nha Độc Sĩ lao ra.
Dẫn đầu là một người có thân hình mảnh khảnh, vẻ mặt ác liệt, thân mặc thanh y, trên ngực có thêu ba đồ án hình rắn xanh răng độc, khí tức không yếu, lại có dao động Huyền khí của một tông sư võ đạo.
Rõ ràng là cường giả đại loại như thị vệ trưởng hay là thủ lĩnh.
"Quân đội của Chiến Bộ nào, lại dám gây rối trước cổng của Cực Nhạc sơn trang?"
Người mặc áo choàng xanh với ba con rắn xanh răng độc lớn tiếng hét.
Lâm Bắc Thần cầm Tuyết Vực Chi Ưng trong tay, cũng không trả lời, giơ tay bắn một phát.
Phịch!
Người mặc áo choàng xanh với hoa văn ba con rắn xanh răng độc bị trúng đạn ngay mi tâm, đầu nổ tung, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
"Giết vào."
Lâm Bắc Thần nói: "Cứu người trước." "Để ta dẫn đường."
Vết thương trên người Vũ Hồng đã được chữa khỏi không ít, lúc này tinh thần đã trở nên vô cùng phấn chấn, bất chấp đau đớn, nói: "Ta biết đám người Tứ Nương đang bị giam ở đâu."
"Được."
Lâm Bắc Thần đưa tay lên đeo kính râm vào.
Đây là tượng trưng cho sự giết chóc.
Trên đường đến đây, Vũ Hồng đã tiết lộ đại khái về nội tình của Cực Nhạc sơn trang.
Trang viên khiến cho người người trong Triều Huy thành nghe đến đều biến sắc này, quả nhiên là một căn cứ điểm do Vệ Thị của Thiên Thảo hành tỉnh bố trí trong Triều Huy thành, dùng để mua chuộc quan viên, quyền quý, phú hào và những đại nhân vật khác của Phong Ngữ hành tỉnh, trong trang viên tồn tại đủ loại hiện tượng nghe thấy mà rợn người, chẳng hạn như đấu thú thịnh hành trong Thạch thành ở Bắc Hoang sơn, thi đấu, cùng với đủ các loại thực nghiệm nhân thể luyện kim đáng sợ khác, còn có các phương thức tiêu tiền xa xỉ ngập trong vàng son như sòng bạc, thanh lâu, tiền trang, cho vay nặng lãi, buôn bán nô lệ...