Trong lòng Lâm Bắc Thần cũng có một ngọn lửa đang bùng cháy. Trộm tiền gì đó đều đã không còn quan trọng nữa.
Giết.
Giết sạch mỗi một cầm thú ở đây.
Đốt.
Đốt cháy mỗi một tấc đất tội lỗi của nơi này.
Lấy răng trả răng, lấy máu trả máu.
Tiêu Dã tiến vào theo cùng, nhìn thấy một đống thi thể máu thịt bê bết trên mặt đất kia, thảm không nỡ nhìn, ngoài kinh ngạc ra, cũng chìm trong sự phẫn nộ to lớn.
Trước đây hắn chỉ nghe nói đến những thủ đoạn đen tối không thể nhìn người bên trong Cực Nhạc sơn trang.
Nhưng không ngờ rằng, bọn chúng lại có thể điên rồ đến như vậy.
Quả thực là gia súc, súc sinh— không, ngay cả gia súc, súc sinh cũng không thể làm ra loại chuyện này.
"Phải giết, toàn bộ đều đáng giết."
Tiêu Dã phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Hắn đã quyết định chủ động vác cái nồi này.
Lâm Bắc Thần vỗ vai Vũ Hồng, nói: "Vũ Hồng tỷ, trước tiên hãy thu thập thi thể của đám người Tứ Nương, sau đó chúng ta sẽ đi báo thù. Hôm nay, chúng ta sẽ liên thủ, ta muốn khiến cho Cực Nhạc sơn trang này không còn một gốc cây ngọn cỏ, chó gà cũng không tha, cho dù có qua mười năm cũng là một mảnh đất ma quỷ.”
Vũ Hồng chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Bắc Thần. "Được."
Nàng cởi áo choàng ra, bao bọc lấy thi thể của Phong Tứ Nương.
Sau đó đứng dậy.
Một chiếc áo giáp có gai giống như áo lót bó sát, bảo vệ ngực trước và sau lưng, khung xương rộng, dáng người cao to, nhưng hơi gầy do bị tra tấn trong khoảng thời gian dài. Phần vai, cánh tay và giữa eo lộ ra ngoài, dày đặc đủ các vết sẹo, vết bỏng, vết dao, vết thương do độc, vết roi ... những cái này đều là những dấu vết của sự tra tấn mà nàng đã phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian ở Cực Lạc sơn trang.
"Cho dù có dùng răng cắn, liều cái mạng này, ta cũng phải giết thêm mấy tên Thanh Nha Độc Sĩ để báo thù cho Tứ Nương và những người khác."
Vũ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Huyết lệ từ trong mắt chảy ra.
"Không cần cắn răng, hãy dùng nắm đấm và thanh kiếm của tỷ..."
Lâm Bắc Thần nói: "Chuẩn bị cho tốt, ta sẽ ban cho tỷ sức mạnh để báo thù."
Nói xong, hắn bật điểm phát WIFI trên điện thoại Tử Thần, quả nhiên đã nhận được tín hiệu từ Vũ Hồng.
Đầy ô.
Lâm Bắc Thần nhấp kết nối.
Đem sức mạnh của mình cho nữ kiếm sĩ đang hừng hực lửa giận này mượn.
Vũ Hồng gầm lên một tiếng, chỉ cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có một luồng sức mạnh trước giờ chưa từng có.
Nàng không thể nào tin nổi mà liếc nhìn Lâm Bắc Thần, sau đó phấn khích đến mức run lên.
Chính là sức mạnh này.
Cho dù có phải trả giá bằng việc linh hồn tan thành tro bụi, chỉ cần có thể dùng loại sức mạnh này để báo thù cho đám người Tứ Nương, thì có gì phải sợ chứ?
"Đi."
Lâm Bắc Thần sải bước đi về phía bên ngoài tòa nhà, nói: "Mệnh lệnh đã thay đổi, bắt đầu từ bây giờ, không được giữ lại chút sức lực nào cho ta, giết, giết sạch mỗi một con ác quỷ ở đây... mục đích của chúng ta chỉ có một, đó là—báo thù!"
"Báo thù."
"Báo thù."
"Báo thù."
Các binh sĩ của quân đào khoáng cũng đều phát ra tiếng gào thét dời núi lấp biển. Cả đám người giận dữ bước ra khỏi toà nhà.
Còn lúc này, tầng lớp cấp cao của Cực Nhạc sơn trang cuối cùng cũng phản ứng lại.
Mấy luồng khí tức võ đạo ngang ngược doạ người trào dâng trong đại điện lồng lộng ở sâu thẳm trong sơn trang.
Những cột sáng Huyền khí giống như từng đạo kiếm phá trời xông thẳng lên mây xanh.
Đây đều là khí tức do các cường giả cấp võ đạo tông sư phóng ra. Mấy chục bóng người cắt ngang không trung, lao về phía tòa nhà. "Là người nào? Lại dám gây rối ở Cực Nhạc sơn trang?"
Trong tiếng hét nghiêm nghị vô cùng uy nghiêm, vài bóng người đã chặn đường đi của quân đào khoáng, người cầm đầu, mặt mũi quen thuộc, chính là Long Khiếu Thiên, người giám trảm Thôi Hạo lúc trước.
Còn có vị cường giả võ đạo hàng đầu của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên- Trần Đông Dương cũng xuất hiện ở đó.
"Giết."
Lâm Bắc Thần hét lớn.
Vũ Hồng mang theo sức mạnh do Lâm Bắc Thần ban tặng, giống như một con cuồng thú thời tiền sử lao đến.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Long Khiếu Thiên.
Tên tạp chủng này cũng là khách quen của Cực Nhạc sơn trang.
Là một kẻ biến thái ra tay tàn nhẫn, đã vô số lần tra tấn đám người Tứ Nương.
Bùm!
Một quyền đánh ra.
"Là ngươi?"
Long Khiếu Thiên nhận ra diện mạo của Vũ Hồng, cười lạnh một tiếng, nói: "Thôn nữ ngu dốt, lại dám hỗn xược trước mặt bổn quan, hôm nay phải để ngươi ... aaaaa..."
Giọng nói còn chưa dứt.
Vũ Hồng đã một quyền đánh vỡ một nửa vai của hắn. "Ta muốn ngươi chết."
Vũ Hồng giống như một con ác ma báo thù, đè lấy cổ của Long Khiếu Thiên, đánh ngã xuống đất, trực tiếp cưỡi lên người hắn, cắn một phát vào nửa bên mặt của Long Khiếu Thiên, hất đầu xé ra, một mảng lớn cơ thịt đẫm máu từ trên mặt cắn xuống...
"Aaaa......"
Long Khiếu Thiên phát ra tiếng hét thảm thiết. Hắn liều chết vùng vẫy.
Nhưng Vũ Hồng ở trước mặt đã có được sức mạnh cảnh giới bán bộ thiên nhân của của Lâm Bắc Thần, Long Khiếu Thiên giống như chuột bị mãnh hổ nắm trong lòng bàn tay, căn bản chẳng làm gì được.
Khuôn mặt của Vũ Hồng vừa hung hãn vừa điên cuồng, nàng từng ngụm một cắn nát khuôn mặt của Long Khiếu Thiên, cắn đến mức máu thịt bê bết, lại dùng một quyền đánh nát đôi tay và đôi chân của con ác ma này thành thịt nhão...
Lửa giận báo thù đang điên cuồng phát tiết.
Long Khiếu Thiên vô cùng khiếp sợ cầu xin tha thứ: "Không, tha cho ta, thả ta ra, ta là quan viên, ta là quan viên của đế quốc..."
"Phi."
Vũ Hồng phun ra một ngụm máu trên khuôn mặt máu thịt bê bết của hắn, nói: "Quan viên của đế quốc ư? Ngươi, không xứng."
Bùm!
Nắm đấm to bằng cái nồi đất trực tiếp đem đầu của Long Khiếu Thiên đập thành thịt nát.
Vũ Hồng đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào những cường giả khác của Cực Nhạc sơn trang.
Lúc này, Thiến Thiến đã tiêu diệt ba tông sư võ đạo, giống như một sát thần.
Những chiến sĩ khác của quân đào khoáng lao lên giống như những con sư tử giận dữ báo thù.
"Còn ngươi nữa."
Vũ Hồng phóng ra nhanh như tia chớp, lao về phía Trần Đông Dương.