Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1042 - Chương 1042: Tiểu Vương Gia Chết Rồi

Chương 1042: Tiểu Vương Gia chết rồi

Phốc!

Một âm thanh khẽ vang lên.

Nửa người của nam tử trẻ tuổi này đã trực tiếp bị nổ tung.

Tiêu Bính Cam đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần, thu hồi tư thế Song Thủ Kiếm Ấn của mình, nhét một cái đùi gà vào trong miệng và gặm một cách say sưa ngon lành.

Còn những người khác bên cạnh nam tử trẻ tuổi kia đều choáng váng. "Tiểu ... tiểu vương gia... chết rồi?"

Một người trong đó run rẩy nói.

Vẻ mặt của những người khác đều giống như cha mẹ chết.

Toi rồi.

Tiểu vương gia lại có thể chết ở đây.

Trời sập rồi.

Tiểu Vương Gia?

Ở Đế quốc Bắc Hải, phàm là những người có thể được gọi bằng hai từ 'vương gia' đều là cành vàng lá ngọc.

Chắc chắn có quan hệ với hoàng thất.

Ví dụ, Hải An Vương, người bị Lâm Bắc Thần giả trang thành Tiêu Bính Cam đánh chết trước đó.

Lần này, người thanh niên bị bắn nổ tung một nửa cơ thể ít nhất cũng thuộc nhánh bên của hoàng thất.

"Này, đừng ăn nữa."

Ngón tay của Lâm Bắc Thần thọc thọc vào Tiêu Bính Cam, nói: "Chúc mừng, ngươi lại giết thêm một Vương Gia nữa, tiền thưởng của đế quốc dành cho ngươi sẽ được tăng lên gấp đôi."

Tiêu Bính Cam sững sờ, cảm thấy miếng đùi gà trong tay đột nhiên trở nên không còn ngon nữa.

"Bây giờ ngươi đã là Kẻ giết Vương Gia thực sự."

Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc nói: "Còn ăn đùi gà nữa sao? Ngươi bị ngốc à?"

Tiêu Bính Cam cẩn thận dè dặt cất đùi gà đi rồi nói: "Thân ca, vậy ta phải làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là giết người diệt khẩu."

Lâm Bắc Thần chỉ vào những thanh niên đang kinh hãi khóc tang bên cạnh kia. Tiêu Bính Cam sau khi sững sờ một lúc, lập tức cảm thấy rất có lý.

Hắn cất 98K đi rồi xông lên.

Mặc dù tham ăn và đặc biệt thích đùi gà nhưng việc tu luyện cũng không hề lơ là.

Nếu cần luyện thể thì mỗi ngày đều đánh nhau với Quang Tương để luyện thể, nếu cần nâng cao chiến lực thì tiến vào Lost Castle chém quái, thỉnh thoảng cũng thử nghiệm tu vi Huyền khí. Ở đầu bức tường thành thứ nhất tiến lên giết địch cũng chưa từng nương tay, chỉ có điều là không điên cuồng như Thiến Thiến mà thôi.

Xoẹt!

Một thanh đại bảo kiếm được triệu hồi ra.

Người như gió táp.

Kiếm như kinh hồng. (Kinh hồng: chim nhạn giật mình vỗ cánh)

Tiêu Bính Cam cũng là một người tàn nhẫn không nói nhiều lời, sau khi bay vút qua, mấy thanh niên y sam không chỉnh tề đang kêu gào kia đều đã ngã xuống trong vũng máu.

Tiêu Dã đứng ở một bên, khóe miệng co giật. Mẹ kiếp!

Không phải chỉ là giết một Tiểu Vương Gia thôi sao? Không quan tâm nữa.

Tiêu Dã ta có cảnh tượng hoành tráng gì chưa từng thấy qua chứ?

Hắn vừa an ủi bản thân, vừa không kìm được suýt chút nữa rơi nước mắt.

Cảnh tượng này...

Chết tiệt, ta thật sự chưa từng thấy qua.

Cái nồi đen trên lưng càng ngày càng nặng.

Một lúc sau.

Tòa nhà cao tầng trước mặt đã bị quân đào mỏ khống chế hoàn toàn.

Bên trong toà nhà vang lên tiếng gào khóc xé rách tâm can của Vũ Hồng.

Trái tim của Lâm Bắc Thần như rơi xuống vực thẳm, không ngừng chìm xuống. Không lẽ...

Hắn lao vào tòa nhà.

Chỉ thấy Vũ Hồng đang ôm một thi thể máu thịt bê bết trong tay mà gào khóc thảm thiết.

Còn trên mặt đất bên cạnh, cũng có mười sáu thi thể máu thịt bê bết như vậy, hoàn toàn không còn nhìn rõ dung mạo, dường như bị tra tấn đến mức không còn nhân dạng.

Máu nhuộm đỏ tấm vải trắng dưới chân bọn họ...

"Thân ca... chúng ta..."

Tiêu Bính Cam hai mắt đỏ hoe, một tay bóp nát cái đùi gà từ lúc nào không hay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta ... đến trễ rồi ... bọn họ ...đều, chết rất thảm... hu hu ~! "

Tiểu béo trắng cũng gào khóc lên.

Trong toàn bộ tòa nhà cao tầng tràn ngập bầu không khí bi thương và thù hận.

Đúng vậy.

Phong Tứ Nương và mấy chục nữ tử khác toàn bộ đều đã bị giết hại một cách tàn nhẫn.

Trước khi bọn họ chuẩn bị được giải cứu, bởi vì sự trốn chạy của đám người Vũ Hồng đã chọc giận các Thanh Nha Độc Sĩ, cho nên bọn họ đã bị tra tấn và giết hại bằng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất.

Khi đám người Vũ Hồng xông vào, chỉ nhìn thấy một đống thi thể bị tra tấn đến mức máu thịt bê bết, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới không còn một tấc da nguyên vẹn, bị treo trên giá hành hình với đủ các loại tra tấn dã man, máu trong cơ thể đều sắp chảy cạn cả rồi...

"Tứ Nương, là ta đã hại ngươi, Tứ Nương..."

Vũ Hồng ôm thi thể của Phong Tứ Nương, khóc như một đứa trẻ lạc đường.

"Ta không nên nghe lời ngươi, để ngươi ở lại đây mà một mình trốn ra ngoài tìm viện binh. Kế hoạch đều là do ngươi vạch ra, ngươi đã cho chúng ta hy vọng. Lúc đó đáng lẽ ra ta phải kiên trì hơn, phải bảo ngươi cùng rời đi, nhưng ngươi cứ nhất quyết phải ở lại đây bảo vệ các tỷ muội khác, ngươi... "

Vũ Hồng khóc đến mức gần như ngất đi.

"Tứ Nương, ngươi thật là mệnh khổ, ông trời không công bằng, thần linh không công bằng ..."

"Tứ Nương, ngươi ngủ đi, yên tâm ngủ đi. Ta sẽ đưa ngươi về, chôn cất ngươi và Tiểu Linh Nhi cùng nhau. Mẹ con các ngươi cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi."

Cổ họng của nàng cũng khàn đi.

Trong suốt một khoảng thời gian dài đến nay, bất luận Vũ Hồng có cực khổ như thế nào hay chịu tội gì, nàng đều không hề rơi một giọt nước mắt.

Nhưng bây giờ......

Nữ tử cao to với sự kiên trì, dáng người và tính cách giống như nam nhân này, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.

Lâm Bắc Thần cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào.

Trong tâm trí hắn hiện ra hình ảnh của Phong Tứ Nương và các nữ kiếm sĩ khác của đoàn mạo hiểm giả Hoả Sắc Vi.

Đây là một nhóm nữ tử sôi nổi và độc lập tự cường như thế nào chứ?

Cho dù bọn họ đều là thân nữ tử nhưng vẫn sưởi ấm lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau mà tồn tại, không nhờ vả vào sự giúp đỡ của người khác, dù khó khăn nhưng vẫn dũng cảm sống trên thế giới này.

Đội trưởng Phong Tứ Nương dung mạo xinh đẹp, đoan trang thanh tú, đáng tiếc gặp phải người chồng xấu xa, nhưng cho dù vậy, nàng cũng không hề oán trời trách người mà dẫn dắt các tỷ muội dựa vào sức lực của bản thân, từng đao từng kiếm giành lấy tài nguyên sinh sống...

Bọn họ là những người bình thường, nhưng cũng là những người vĩ đại. Lẽ ra phải được sống một cuộc đời suôn sẻ và êm ấm.

Đáng tiếc thế giới này lại tàn nhẫn như vậy.

Phá vỡ tất cả mọi thứ của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment