Trên khuôn mặt của Cực Nhạc Tiên Vương mang theo biểu cảm ranh mảnh mèo vờn chuột.
"Ha ha, cái gọi là thần thoại Vân Mộng, Thần Quyến Giả, chẳng qua cũng chỉ như vậy. Có lẽ là mạnh hơn so với người cùng thế hệ một chút, nhưng thực lực của ngươi không tương xứng với sự kiêu ngạo của ngươi."
"Ha ha, một kiếm này không được."
"Ha ha, tiểu tử, dáng vẻ của ngươi rất nhếch nhác.”
"Trước đây, cái miệng của ngươi không phải rất kiêu ngạo sao?"
"Chậc chậc chậc, không chịu nổi một đòn..."
Cực Nhạc Tiên Vương vừa áp chế Lâm Bắc Thần, vừa lớn tiếng cười nhạo.
Đây là để đả kích sĩ khí của quân sĩ đào khoáng.
Giết một người có thể chỉ cần vài chiêu.
Nhưng hủy diệt một thần thoại, cần phải tốn thêm nhiều tâm tư một chút.
Lâm Bắc Thần cũng không nói gì, vung kiếm ngăn cản.
Trong khoảng thời gian một nén nhang.
Kiếm pháp được mài dũa cũng kha khá rồi.
Áp lực mà đối thủ mang đến cho hắn dần dần nằm ở giá trị trung bình.
Lúc này, Cực Nhạc Tiên Vương cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn để tiếp tục 'mèo vờn chuột' được nữa.
"Có thể chết trong tay của bổn Tiên Vương là phúc khí của ngươi... dừng lại ở đây thôi, hãy để ta kết thúc thần thoại Vân Mộng nực cười này đi.”
Hắn vung ra một kiếm.
Lúc này, Lâm Bắc Thần giấu kiếm sau cổ tay phải, tay trái vung ra cho một cái tát. Ba!
Một cái tát phát ra sau mà đến trước, dường như ở trên mặt của Cực Nhạc Kiếm Tiên.
Người sau lập tức quay ngược 2.160 độ, bay lộn ngược giống như một thiên thạch, đập mạnh vào bức tường đá phía sau đại điện, đập ra một chỗ lõm hình ‘木’ khổng lồ, khảm nạm vào trong vách đá.
Trận chiến đã đột ngột kết thúc theo một phương thức không thể nào tin nổi. Điều này đã không thể dùng từ chuyển bại thành thắng để hình dung.
Mà là...
Trong đầu của tất cả mọi người, chớp mắt không khỏi hiện ra hai từ 'đùa giỡn'. Cực Nhạc Tiên Vương bị Lâm Bắc Thần đùa giỡn rồi.
Thật thảm.
Bị dồn ép trong một thời gian dài như vậy, kết quả lại bị một cái tát đánh bay.
Ngay cả Cực Nhạc Tiên Hậu ở bên cạnh cũng không kịp phản ứng lại.
"Sư huynh..."
Nàng đã bị sốc.
"Chi chi chi... tuyệt."
Lâm Bắc Thần lắc lắc cổ tay: "Da mặt của đại tông sư đỉnh phong dày hơn so với người thường, lòng bàn tay đánh đến mức tê dại rồi."
Khoảng cách giữa các đại cảnh giới quả thực giống như rãnh trời.
Sức mạnh của bán bộ thiên nhân, đánh một võ đạo tông sư đỉnh phong chẳng khác gì cha đánh con.
Tất cả mọi người: -w -) - w-)?
Lạch cạch.
Cực Nhạc Tiên Vương từ trên bức tường đá trượt xuống.
Chỗ lõm hình chữ '木' nhuốm đầy vết máu.
Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn vô song kia đã bị tát giống như một quả đào nát chín quá rơi xuống đất.
Máu từ trong miệng của Cực Nhạc Tiên Vương chảy ra, phụt một tiếng, phun ra máu, còn phun ra vài cái răng...
"Chết mẹ... Bảng Ác báo thù ..."
Cực Nhạc Tiên Vương dưới sự dìu đỡ của mấy võ đạo tông sư giáp trụ rực sáng, tức giận hổn hển, hung hãn nói.
"Sư huynh, yên tâm, xem ta báo thù cho huynh."
Cực Nhạc Tiên Hậu với ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Đôi môi của nàng lấp loé màu đỏ yêu dã, mị hoặc và mộng ảo.
Giữa mi mắt của nàng, sóng mi lưu chuyển, cả người đột nhiên toát ra mị lực khó hình dung.
Lâm Bắc Thần hơi choáng váng.
Sự quyến rũ đến tột độ khiến các thành viên của quân đào khoáng ở phía xa bất chợt đều giống như bị câu mất một hồn ba vía trong ba hồn bảy vía, biểu hiện trở nên dời đẫn.
Trong không khí dường như có tiếng nhạc lưu chuyển.
Bên cạnh Cực Nhạc Tiên Hậu có tầng tầng lớp lớp tường vân màu trắng lăn lộn.
Trong nháy mắt đã bao trùm lấy nàng. Bao trùm cả Lâm Bắc Thần ở trong đó.
Hình bóng của hai người bị mây trắng bao phủ.
"Ha ha......"
Trên mặt của Cực Nhạc Tiên Vương hiện ra khoái cảm hận thù "Không có nam nhân nào ... có thể ... sống sót mà bước ra khỏi bí cảnh Khuynh Tình Nhất Hôn Toàn Gia Tử do Song Tử muội tấu ra, oa ha ha ha...”
Với hàm răng hở gió, nhả chữ không rõ, hắn lại bật cười điên cuồng. Tuy nhiên, giọng nói còn chưa dứt.
"Aaaa......"
Một tiếng kinh hô vang lên. Bùm!
Một bóng người từ trong tường vân bay ra, đập mạnh vào bức tường đá, lõm xuống một hình chữ ‘大’.
Váy dài màu trắng.
Từ từ trượt xuống.
Không phải Cực Nhạc Tiên Hậu thì có thể là ai chứ? "Không thể nào, tại sao ngươi có thể..."
Cực Nhạc Tiên Hậu tóc mây bù xù, trâm cài rơi xuống, y sam không chỉnh tề, chật vật đứng dậy nói: "Ngươi... nhiều cám dỗ như vậy, sao ngươi có thể không động tâm, còn nữa, sao ngươi có thể tinh thông nhiều tư thế như vậy, ngươi... "
Nàng nói 'mê sảng' mà người khác không thể nào hiểu được.
Nhưng Cực Nhạc Tiên Vương ở bên cạnh với khuôn mặt sưng phù như đầu heo lại kinh hãi đến mức mất đi năng lực ngôn ngữ.
Điều này thậm chí còn khiến hắn khó tin hơn so với việc hắn bị Lâm Bắc Thần tát bay trước đó.
Sư muội thực sự đã 'bại’ rồi sao? Làm sao có thể.
Là không có khả năng đối phó với nam nhân, vậy chính là ... Hắn kinh hãi nhìn Lâm Bắc Thần.
Anh chàng này... là một tên ăn chơi trác táng thực sự.
Ăn chơi trác táng đỉnh cấp.
Không phục không được.