"Aha ha ha, so cái này với ta ư?"
Lâm Bắc Thần cầm kiếm, một tay chống nạnh, nói: "Ngươi đây là múa rìu qua mắt thợ, woa ha ha ha."
Song tu phải là một môn học.
Trong ảo cảnh của Cực Nhạc Tiên Hậu, hóa ra là một khảo nghiệm dâm mi như vậy.
Đó là một trận va chạm tinh thần lực.
Ban đầu, tinh thần lực của Lâm Bắc Thần còn kém xa Cực Nhạc Tiên Hậu.
Nhưng nội dung hoàn cảnh do tinh thần lực cường đại của Cực Nhạc Vương Hậu xây dựng ra, đối với Lâm Bắc Thần mà nói, thực sự là quá tiểu nhi khoa.
Lâm Bắc Thần bây giờ đã không còn là trạch nam có kiến thức lý luận phong phú của kiếp trước nữa, mà là một thực tiễn giả sau khi trải qua những ngày tháng song tu đã tinh thông Ba mươi sáu thức phòng the của Đồng Huyền Tử thuật cùng với rất nhiều chiêu thức thất truyền đã lâu khác.
Những thứ được xây dựng ra kia đối với một số người của thế giới này mà nói, có thể là cực kỳ có sức đả kích.
Nhưng đối với Lâm Bắc Thần, người đã từng trải nghiệm qua phim hành động người lớn ở đảo quốc này, cũng chỉ là JUST-SO-SO (bình thường thôi nha).
Phá vỡ huyễn cảnh của Cực Nhạc Tiên Hậu đối với hắn mà nói, cũng không tính là thử thách gì.
"Chỉ dựa vào trình độ này của các ngươi, cũng dám tự xưng là Tiên Vương, Tiên Hậu, vậy chẳng phải ta là Tiên Tổ rồi sao?”
Lâm Bắc Thần cầm kiếm, cười lạnh nói: "Hôm nay, Cực Nhạc sơn trang chính thức trở thành quá khứ... Giết, chó gà không tha.”
Nửa câu sau cùng là dành cho đội quân đào khoáng.
Thiến Thiến và Vũ Hồng sớm đã không thể chờ đợi được, dẫn đầu xung phong.
"Chặn bọn họ lại."
Thấy tình thế không ổn, Cực Nhạc Tiên Hậu lớn tiếng ra lệnh, sau đó tập hợp các Thanh Nha Độc Sĩ chặn lại.
Những con dị thú hung hãn màu đen bên dưới lại lần nữa gầm lên rồi lao về phía trước.
Trận chiến lại bắt đầu.
Sĩ khí của Cực Nhạc sơn trang giảm sút rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cho dù Thanh Nha Độc Sĩ có hung ác, có hung hãn không sợ chết đến đâu, đối diện với bại cục giống như núi lở này cũng đã không còn sức mạnh xoay chuyển trời đất.
Lâm Bắc Thần cầm kiếm đi về phía trước.
"Cản hắn lại..."
Cực Nhạc Tiên Hậu ngoài mạnh trong yếu gào thét lên.
Mấy tông sư thân mặc giáp trụ sáng rực bị thương vẫn lao lên phía trước. Nhưng lần này, Lâm Bắc Thần lại ra tay không chút thương xót.
Kiếm Nhất.
Kiếm Nhị.
Kiếm Tam.
Tử Điện Thần Kiếm trong tay đâm ra.
Trong chớp mắt, thân ảnh đan xen.
Lâm Bắc Thần bước chân tiêu sái, thân hình ưu mỹ.
Ban đầu thân hình của hắn không được tính là nhanh, nhưng đột nhiên hoá thành một tia sáng, lướt qua bảy người rồi lại hoá thành hình người, bày ra một cái dáng cầm kiếm vung đâm cực soái.
Bảy võ đạo tông sư thân mặc giáp trụ sáng rực, bước chân khựng lại, thân hình ngưng tụ ngay tại chỗ, duy trì các động tác khác nhau, giống như bị điểm huyệt.
"Quá yếu."
Lâm Bắc Thần rút cái thế lại.
Sau lưng, bảy võ đạo tông sư của Cực Nhạc sơn trang thân mặc giáp trụ sáng rực, thân hình yêu hoàng, sau đó giống như lúa mạch dưới lưỡi liềm của nông dân, lần lượt ngã xuống.
Bọn họ thậm chí còn không biết mình làm sao mà trúng kiếm. Sinh mạng ngay tức khắc bị tước đoạt.
Trở nên mạnh mẽ rồi!
Cực Nhạc Tiên Vương nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời trong lòng hiện lên một tia ớn lạnh.
Lâm Bắc Thần lại lần nữa thi triển ra mấy chiêu kiếm thuật quái dị này. So với vừa rồi khi bị mình áp chế kiếm thuật thì khả năng nắm bắt thời cơ và vận dụng kiếm thuật của hắn đã được nâng cao đến trình độ vượt xa gấp đôi so với trước đó- hóa ra trước đó hắn là đang lợi dụng mình để luyện kiếm!
"Sư muội, nhanh, nhanh đi mời thần."
Cực Nhạc Tiên Vương răng nghiến nói: "Nhanh đi mời miện hạ ra đây.”
Cực Nhạc Tiên Hậu với vẻ mặt do dự, nói: "Nhưng mà, miện hạ đang bế quan. Nếu như bị nàng biết chúng ta..."
Cực Nhạc Tiên Vương tức giận nói: "Nhiều nhất là trách phạt, nếu như không mời nàng ra mặt, hôm nay chúng ta phải chôn ở đây."
"Được."
Cực Nhạc Tiên Hậu nghiến răng, cũng biết không còn đường lui nữa, nàng nói: "Sư huynh, tranh thủ thời gian cho ta..."
Thân hình của nàng nhanh chóng rút lui.
Trong mắt của Cực Nhạc Tiên Vương hiện lên một chút e sợ, nhưng vẫn nghiến răng xông tới, danh kiếm trong tay đâm ra, lôi quang ngập trời lưu chuyển, bao phủ lấy Lâm Bắc Thần.
"Đối mặt với gió táp đi."
"Ảnh Đột Trảm."
Vẫn là tiết tấu quen thuộc, sức mạnh của tật phong chống lại chiêu thức nuốt chửng kiếm đạo, Ảnh Đột Trảm cận thân.
Sau đó tát một bạt tai.
Không chút ngoại lệ, Cực Nhạc Tiên Vương lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Chiêu kiếm mà Lâm Bắc Thần nắm giữ cùng với sức mạnh nhục thân cường đại thực sự là quá khắc chế hắn.
"Ảnh Đột Trảm."
Lần này, Lâm Bắc Thần như Phi Tiên lao tới, xuất kiếm, không cho hắn thêm cơ hội nào khác.
Ánh kiếm lóe lên.
Nhanh chóng xâm nhập.
Tử Điện Thần Kiếm trực tiếp chặt đứt đôi tay của Cực Nhạc Tiên Vương, người vẫn còn ở trên không trung chưa rơi xuống đất.
Máu tươi bắn ra.
Cực Nhạc Tiên Vương nặng nề rơi xuống đất.
"Vũ Hồng tỷ, giao cho tỷ."
Lâm Bắc Thần một cước đá bay Cực Nhạc Tiên Vương.
Bùm!
Vũ Hồng lăng không phóng đến, tiến hành tiếp sức, một quyền đánh vào giữa bụng của Cực Nhạc Tiên Vương trong không trung.
Sức mạnh khủng khiếp trực tiếp đánh vào cơ thể của Cực Nhạc Tiên Vương giống như tôm ném vào trong nước sôi, ngay lập tức khom lưng co quắp.
Nhưng Vũ Hồng với lửa giận bùng cháy, lúc này đã thúc động sức mạnh toàn thân đến cực điểm, không đợi Cực Nhạc Tiên Vương rơi xuống đất đã trực tiếp biến hoá thân ảnh, liên tiếp tung ra mấy quyền đánh vào thân thể hắn, giống như treo đánh một bao cát vậy.
Phốc!
Huyết sương từ trong mũi miệng của Cực Nhạc Tiên Vương phun ra.
Thân thể cũng giống như một khúc gỗ bị chặt gãy, vặn vẹo biến hình, nhìn thấy mà giật mình.
Bùm!
Vũ Hồng tung ra chặt đá chém, nặng nề đánh vào cột sống của Cực Nhạc Tiên Nhân.
Răng rắc.
Tiếng xương sống gãy vang lên.
Người sau bị đánh ầm ầm, tiến vào trong vết nứt trên mặt đất.
"Chết đi."
Nàng đáp xuống, một quyền đấm ra, trực tiếp đánh vào trong vết nứt trên mặt đất.
"Có lẽ là chết không thể chết hơn được nữa."
Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh này, chắc chắn rằng ngay cả một đại tông sư võ đạo đỉnh phong, dưới thương thế như vậy cũng không thể nào sống sót được nữa.
Vậy thì chỉ còn lại một cọng rau cứng cuối cùng.