Lâm Bắc Thần xách quần... phi là cầm kiếm đi về phái Cực Nhạc Tiên Hậu.
Nữ tử trẻ tuổi có dung mạo thanh tú và xinh đẹp đến cực điểm, thân thể phát sáng, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một tấc đường cong đều mang theo sức mạnh quyến rũ đến cực độ. Tay trái của nàng bóp ra một ấn quyết kỳ dị, tay phải cầm một nén nhang, đầu nhang đã được nhóm lửa, từng tia từng sợi khói màu đỏ nhạt bốc lên, ngưng tụ thành tơ, vẽ ra một quỹ đạo kỳ dị trong không khí, mùi hương có vẻ rất lạ thường.
Cảm nhận được sát khí của Lâm Bắc Thần, vẻ mặt của Cực Nhạc Tiên Hậu căng thẳng đến tột độ.
Chính vào lúc này, nén nhang màu đỏ trên tay phải của nàng đột nhiên bùng cháy lên, trong phút chốc toàn bộ đều cháy thành tro bụi.
"Miện hạ..."
Cực Nhạc Tiên Hậu cuồng hoan: "Xin miện hạ xuất thủ, cứu ta..." Giọng nói còn chưa dứt.
Sát ý của Lâm Bắc Thần đã quyết, sức mạnh nhục thân cảnh giới bán bộ thiên nhân không bảo lưu chút nào nữa, cố gắng giảm bớt chiến lực của kẻ địch ngay tức khắc, giơ tay lên nắm lấy cổ của Cực Nhạc Tiên Hậu, cổ tay khẽ vặn.
Răng rắc.
Xương đầu đứt gãy.
Cái đầu xinh đẹp vẹo sang một bên.
Trong mắt mang theo sự quyến luyến đối với nhân sinh, nhưng đã không còn sức lực xoay chuyển trời đất.
Lâm Bắc Thần không chút do dự, Tử Điện Thần Kiếm đâm thẳng vào trái tim của Cực Nhạc Tiên Hậu.
Chết.
Thân kiếm liền rung lên.
Một trong hai tên đầu sỏ của Cực Nhạc sơn trang đã biến thành một cơn mưa máu ngập trời, an ủi cho các vong linh vô tội đã chết thảm ở đây.
Cũng chính vào lúc này—
Bùm!
Một cột sáng màu bạc khủng khiếp, mang theo sự phẫn nộ và sát ý vô tận, đột nhiên từ trong vết nứt trên mặt đất bộc phát ra, xông thẳng lên trời.
Đất đá tung bay.
Khói bụi ngập trời.
Cùng bị đánh ra còn có bóng dáng cao to của Vũ Hồng, nàng bị hất bay vào trong hư không, tay chân đứt gãy, máu tươi bắn ra.
"Không hay."
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần thay đổi rõ rệt.
Toàn bộ sức mạnh nhục thân của hắn bùng nổ, ngay lập tức nhảy lên, đỡ lấy Vũ Hồng trong tay trước khi đợt oanh kích thứ hai dưới mặt đất bộc phát ra.
Đồng thời chân trái đạp xuống.
Bùm!
Cột sáng màu bạc thứ hai từ dưới mặt đất kia nổ ra.
Lâm Bắc Thần bị chấn động đến mức bay lên cao và rơi xuống ngoài trăm mét. Một mảnh đất rộng lớn bị phá nát.
Ngân quang lan tràn.
Một bóng người lao ra.
Trong tay đỡ Cực Nhạc Tiên Vương máu tươi ướt đẫm.
"Rút."
Lâm Bắc Thần hét lớn.
Thiến Thiến và quân đào khoáng ngay lập tức rút lui.
Lâm Bắc Thần đỡ Vũ Hồng đang bất tỉnh đi đến phía trước. Khói bụi phía đối diện tan đi.
Bóng người đỡ Cực Nhạc Tiên Vương dần dần trở nên rõ ràng. Cái đầu không cao.
Thân hình duyên dáng.
Dáng người Loli nhưng đỉnh núi trước ngực lại cao ngất, hùng vĩ vô cùng, vượt xa những người cùng trang lứa.
Trái tim của Lâm Bắc Thần dần dần chìm xuống.
Sao có thể là nàng ta?
(Ngực to, hay xoa ngực, Tiểu Loli, phú bà. Chắc các đạo hữu cũng đoán được vị Tà Thần này là ai rồi)
Khung cảnh im lặng đến lạ thường.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, trong bóng dáng nhỏ bé đột nhiên từ dưới mặt đất hiện lên này ẩn chứa sự phẫn nộ và uy áp đáng sợ đến mức nào.
Trong phút chốc, lửa giận trào dâng cùng với sát ý hiển hách ngất trời tràn ngập khắp mọi nơi trong không gian này, khiến cho mỗi một binh sĩ của quân đào khoáng đều run lẫy bẫy như đi trên lớp băng mỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Toàn bộ Cực Nhạc sơn trang vào lúc này đều như thể bị thần uy bao phủ. Đúng vậy.
Uy áp từ trong bóng dáng nhỏ bé hoạt bát này bộc phát ra rất giống với uy áp của thần.
Trong vòng tay của Lâm Bắc Thần, Vũ Hồng car người đều là máu, xương cốt toàn thân gần như bị gãy hoàn toàn.
Với mức độ nghiêm trọng của vết thương, cho dù Lâm Bắc Thần đã ngay lập tức không ngừng truyền thần lực vào trong cơ thể nàng, vẫn chỉ có thể kéo lại một chút hơi thở của Vũ Hồng mà thôi.
"Vũ Hồng tỷ, tỷ ...phải gắng gượng."
Lâm Bắc Thần cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, lớn tiếng nói: "Mau, lấy thuốc, thuốc trị liệu, mau lấy tới đây."
Tả Khâu Vô Song- đại đệ tử của An Mộ Hi vội vàng lao tới, hắn kiểm tra một chút, không khỏi nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Vết thương quá nặng.
Dược thạch cũng vô dụng.
Lâm Bắc Thần chỉ nói: "Nhanh, trước tiên ổn định, giữ lại mạng sống."
Tả Khâu Vô Song nghiến răng, đem mấy loại thuốc trị thương đang nắm trong tay, bôi ngoài dùng trong, toàn bộ đều dùng lên người Vũ Hồng.
Đôi tay của Lâm Bắc Thần tràn đầy máu tươi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Trong khói bụi dần dần tiêu tán đi, bóng dáng hoạt bát khủng khiếp kia càng ngày càng rõ ràng.
Không cần nhìn thấy diện mạo, Lâm Bắc Thần cũng biết nàng là ai.
Không ngờ rằng ngày hôm đó chia tay, gặp lại nhau lần nữa lại là trong tình huống như vậy.
"Ta đã tha cho ngươi một lần, còn giúp đỡ ngươi."
Phía đối diện, thân ảnh của Loli lên tiếng, trong giọng nói mang theo hàn ý lạnh thấu xương: "Lâm Bắc Thần, tại sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác đối đầu với ta?"
Là Bạch Khâm Vân.
Là tiểu phú bà của học viện Sơ Cấp Số 3 năm xưa.
Là người bạn đồng môn đã từng cùng nhau thử luyện ở Bắc Hoang sơn, sống chết có nhau, cùng nhau chiến đấu chống lại tà ma.
Đúng......
Cũng là Thiên Ngoại Tà Ma muốn ám sát hắn trên đường đến Triều Huy thành, nhưng cuối cùng vẫn bỏ mặc mà rời đi.
Lâm Bắc Thần nhìn máu tươi trong tay, không trả lời câu hỏi này.
Mà thấp giọng hỏi ngược lại: "Cho nên, tất cả mọi thứ trong Cực Nhạc sơn trang này đều do ngươi gây ra sao?”