Trong Cực Nhạc sơn trang, khắp nơi đều là máu tươi và xương cốt của những người vô tội. Nơi đây nhìn thì có vẻ như một tòa nhà và khu vườn có cảnh sắc tươi đẹp giống như thiên đàng. Nhưng nơi nào cũng lộ ra khí tức máu tanh, không biết có bao nhiêu vong hồn đều đang ngày đêm gào khóc ở đây. Cũng không biết có bao nhiêu con sói nghiêm trang đạo mạo tụ tập ở đây, hút máu tuỷ của người vô tội, phát ra tiếng cười vui giống như ác quỷ...
Thực ra, Lâm Bắc Thần vốn không có thành kiến gì đối với Thiên Ngoại Tà Ma.
Các đại đế quốc, thế lực, thần điện tín ngưỡng chính Thần gì đó, sự căm thù và truy sát của các võ giả đối với Thiên Ngoại Tà Ma trên thế giới này, hầu hết thời gian, hắn đều không quan tâm.
Lời phán xét của Tần chủ tế đối với các tà thần trong thần điện, sự khinh thường của Bạch Khâm Vân đối với các vị chính thần trong cuộc ám sát thăm dò, sự cố chấp và ác khí mà Dạ Vị Ương biểu lộ ra dưới tư cách là Kiếm Chi Chủ Quân năm xưa ...
Tất cả những điều này đều khiến một kẻ xuyên không như Lâm Bắc Thần, nguyện ý đối xử công bằng với chính thần và tà thần.
Nhưng bây giờ......
Tất cả những gì xảy ra ở Cực Nhạc sơn trang, một nơi mà tội ác được được xây dựng trên xương máu của những người vô tội này, không lẽ đều là do Bạch Khâm Vân một tay tạo nên sao?
Nếu như vậy......
Nhận thức và sự khoan dung của Lâm Bắc Thần đối với Thiên Ngoại Tà Ma đã bị lung lay rồi.
Cho nên nói, sự hận thù đối với Thiên Ngoại Tà Ma cũng không phải là không có lý?
Lâm Bắc Thần vốn không hề tự nhận mình là sứ giả chính nghĩa, cũng không có ý định làm một thẩm phán quan với trái tim của Thánh Mẫu.
Kể từ khi xuyên không đến đây, hắn luôn ích kỷ và đê tiện, nhát gan sợ phiền phức, thích tỏ vẻ...
Hắn tức giận tấn công Cực Nhạc sơn trang, ngoại trừ cứu người ra, lý do lớn nhất là bởi vì nghe thấy cẩu vật Tiền Trí kia nói rằng ở đây có rất nhiều tiền...
Nhưng bây giờ?
"Phải thì sao? Không phải thì sao?"
Toàn thân của Bạch Khâm Vân đều được bao phủ bởi ngọn lửa màu trắng chói mắt.
Ánh sáng nuốt chửng lấy cơ thể nàng.
Nhưng sự tức giận lại được thể hiện một cách rõ ràng trong sự nhảy nhót nhấp nháy điên cuồng của ánh sáng.
"Ta đã tha cho ngươi một mạng, không lẽ chính là để ngươi hết lần này tới lần khác phá hoại kế hoạch của ta, làm hại người thân của ta, hết lần này tới lần khác thử thách lòng nhẫn nại và ranh giới cuối cùng của ta hả?"
Trong giọng nói của Bạch Khâm Vân mang theo sự tức giận vì bị phản bội và nỗi thất vọng vì bị phụ lòng.
Nàng đặt Cực Nhạc Tiên Vương đã dần dần trở nên lạnh giá sang một bên, truyền một luồng sức mạnh kỳ dị vào để giữ lại một tia sinh mạng, xoay chuyển đôi mắt như đạo thần kiếm của mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: "Lâm Bắc Thần, tất cả những chuyện năm xưa đều đã là quá khứ, giữa ngươi và ta, từ nay trở đi... ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nàng nói xong, giơ tay lên cắt qua.
Một chùm tóc dài phiêu tán trong hư không. Cắt tóc đoạn nghĩa.
Trong ngọn lửa màu bạc đậm đặc, ẩn giấu một giọt nước mắt hóa thành một tia sáng loé lên rồi rơi xuống bụi trần.
Giọng nói của Bạch Vân Thâm dần dần trở nên lạnh lùng: "Họ Lâm kia, ân nghĩa đã đứt...Trác gia gia của ta, còn có các ca ca tỷ tỷ ở trên núi thần điện kia, đều vì ngươi mà chết. Hôm nay lại có Bạch thúc thúc và Lâm tỷ tỷ cũng đã chết trong tay ngươi, hôm nay thù hận giữa ta và ngươi, giải quyết triệt để một lần, ta phải báo thù cho bọn họ.”
Giọng nói còn chưa dứt.
Bóng dáng của Bạch Khâm Vân xuyên qua không trung với tốc độ siêu thanh, một quyền đấm vào Lâm Bắc Thần.
Năng lượng mạnh mẽ quả thực có thể chém đứt núi sông. "Rút."
Lâm Bắc Thần tóc đen tung bay, cơ bắp toàn thân căng cứng, không khỏi lớn tiếng hét.
Cùng lúc đó, hắn thúc động sức mạnh của bán bộ thiên nhân đến cực hạn, cũng bay ra, chặn Bạch Khâm Vân lại.
Bùm bùm bùm!
Quyền phong va chạm vào nhau.
Trong hư không, từng điểm sáng nối tiếp nhau nở rộ trong không trung. Đó là điểm trung tâm giao thủ giữa hai người.
Ánh sáng đáng sợ không ngừng bắn ra giống như gợn sóng, lan tràn khắp toàn bộ trang viên.
Bất cứ nơi nào có dư âm của kình khí đi qua, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy.
Các tòa nhà của Cực Nhạc sơn trang, từng mảng lớn sụp đổ, sau đó hoá thành cát bụi...
Cây cỏ, đất đá...
Đều không thể nào chịu đựng được dư âm này, ngay lập tức vỡ nát.
Quân đào khoáng ngay lập tức rút lui ...
Loại trận chiến ở cấp độ này không phải là thứ mà bọn họ có thể tham gia vào.
Ngay cả Thiến Thiến, khi nàng muốn giúp đỡ thiếu gia nhà mình, cũng bị sóng khí sản sinh từ cuộc giao đấu của Lâm Bắc Thần và Bạch Khâm Vân không ngừng hất bay ra ngoài, căn bản không thể nào tiếp cận trung tâm của chiến trường.
Bùm!
Lâm Bắc Thần bị đánh bay.
Một nửa cánh tay cũng bị rách da toác thịt, sương máu bắn tung toé. "Mạnh quá."
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.
Vốn cho rằng sức mạnh cảnh giới bán bộ thiên nhân của mình, cho dù không thể đánh bại Bạch Khâm Vân thì cũng có thể áp chế nàng.
Không ngờ rằng mới giao thủ vài chiêu, Bạch khâm Vân dưới sự tức giận đoạt công, sức mạnh nhục thân đáng tự hào nhất của hắn lại sắp không chống đỡ nổi.
Nói như vậy......
Lần trước khi Bạch Khâm Vân hiện thân, nàng thực sự có năng lực giết chết mình.
Nhưng mà cuối cùng lại không ra tay.
Còn lần này ...