Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1053 - Chương 1053: Có Chút Cảm Động

Chương 1053: Có chút cảm động

Cảm nhận được sát khí lạnh lùng trên người Bạch Khâm Vân, Lâm Bắc Thần biết rằng nàng thực sự đang muốn giết mình.

Hắn không bảo lưu chút nào nữa.

Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật.

NetEase Cloud Music BGM Vô địch cô đơn cỡ nào.

Đồng thời mở ra hai con át chủ bài lớn nhất.

Sức mạnh nhục thân lại lần nữa tăng mạnh.

Bùm bùm bùm bùm!

Một quyền một cước va chạm đều tràn đầy sức mạnh hủy diệt và phá hoại đáng sợ. Không hề có kiếm kỹ chiến kỹ gì.

Đây là một cuộc so tài sức mạnh thuần tuý.

Lâm Bắc Thần vẫn ở vào thế bất lợi. Không ngừng bị búa bổ.

Chỉ có thể rơi vào trong thế phòng ngự.

"Thực lực của Bạch Khâm Vân tại sao lại tăng nhanh như vậy?"

"Không lẽ đây mới là sức mạnh thực sự của Thiên Ngoại Tà Ma sao?" "Đúng rồi, ta hiểu rồi."

"Trong trang viên này, người chết nhiều như vậy, máu tươi đều đã bị nàng ta hấp thụ rồi, đúng chứ. Tà Ma thông qua việc thu hoạch tín ngưỡng của tín đồ Tà Ma, nuốt chửng máu tươi để gia tăng sức mạnh... nói như này, bàn tay này của Bạch Khâm Vân nhuốm máu còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của ta, thậm chí loại nơi như Cực Nhạc sơn trang, e rằng không chỉ tồn tại ở Triều Huy thành..."

"Nàng ta là Tà Thần đứng sau Vệ Thị của Thiên Thảo hành tỉnh. Trong Thiên Thảo hành tỉnh kia, những nơi đẫm máu tương tự như Cực Nhạc sơn trang, e rằng càng có nhiều hơn..."

Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Suy nghĩ kỹ càng thì cực kỳ kinh hãi.

Một Tà Thần nắm giữ sức mạnh chính quyền của phàm gian, sức tàn hoại mạnh mẽ, gần như có thể khiến một mảnh đất cằn ngàn dặm của thế giới hoá thành một vùng chết.

Bùm!

Lâm Bắc Thần xuất quyền.

Hai người không ngừng đối chiêu.

Sức mạnh đáng sợ đã khiến cho phần lớn đất đai của Cực Nhạc sơn trang đều hoá thành cát bụi.

Ở phía xa, quân đội trong thành cũng như cao thủ các phương đều đã bị kinh động, đang nhanh chóng lao đến.

"Lâm Bắc Thần ... dừng lại ở đây, để ta dùng chiến kỹ đến từ Thần giới để tiễn ngươi lên đường."

Mái tóc dài của Bạch Khâm Vân điên cuồng nhảy múa, giống như một vòng ngọc nhảy nhót sau lưng.

Hai tay nàng bóp ra một ấn quyết kỳ dị cổ xưa.

Mặt đất và bầu trời đồng thời bắt đầu run lên.

Sức mạnh cổ xưa và khủng khiếp được rút ra từ giữa trời đất và bắt đầu ngưng tụ. Lâm Bắc Thần trong lòng nghiêm nghị.

Đây là muốn phóng ra đại chiêu sao?

Hắn cảm nhận được một loại bóng tối nguy hiểm trước giờ chưa từng thấy đang bao trùm đến.

Toi rồi.

Mình chỉ có sức mạnh của bán bộ thiên nhân, nhưng lại không có chiến kỹ tương xứng với sức mạnh này.

Mình trong cảnh giới này, không có đại chiêu gì cả. Không lẽ hôm nay thực sự phải chết rồi sao?

Hắn hoảng hốt.

Vượt lên tiến công trước.

Nhưng khi Bạch Vân Vân đang tập trung dẫn dắt sát chiêu, trường lực xung quanh cơ thể nàng lại có thể mạnh đến mức tròn trịa như một, căn bản không thể nào tiếp cận.

Và khoảnh khắc tiếp theo—

"Khư Giới Tịch Diệt Chi Kiếm!"

Bạch Vân Thâm thấp giọng hét, hai tay chắp lại, sức mạnh viễn cổ cưỡng chế rút ra từ giữa trời đất ngưng tụ lại thành một thanh đại kiếm, xuyên qua không trung chém tới.

Hư không tách ra.

Một kiếm này là không thể nào ngăn cản.

Lâm Bắc Thần chỉ có thể nhanh chóng rút lui.

Đây không phải là một kiếm mà hắn có thể chống đỡ nổi.

Cmn.

Sắp chết rồi.

Hắn phát hiện mình đã lùi về phía sau nửa mét, nhưng thân thể lại bị khí tức của một kiếm này khóa chặt, không cách nào lui lại được.

Ở phía xa.

"Không......"

Thiến Thiến hét lên bi thảm, bất chấp tất cả xông tới: "Thiếu gia!"

Khuôn mặt xinh đẹp vô song, sợ hãi đến mất biến dạng, nước mắt rơi lả tả.

Nhưng cho dù nàng có muốn dùng cơ thể của mình để đỡ một kiếm cho Lâm Bắc Thần, cũng không thể nào làm được.

Ánh mắt của quân đào khoáng như muốn nứt ra, nhưng hoàn toàn không thể nào tiếp cận...

Mắt nhìn thấy cơ thể của Lâm Bắc Thần sắp bị phân làm hai, cái khó ló cái khôn, hắn muốn triệu hồi ra điện thoại Tử Thần coi như một cái khiên nhỏ để ngăn cản một kiếm tất chết này....

Nhưng chính vào lúc này-

Những gợn sóng trong hư không lóe lên.

Một bóng dáng nữ tử thân mặc áo choàng đen hiện ra trước mặt hắn.

"Tọa Vong Nhất Kiếm Trảm!"

Nữ tử tay cầm Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm, ngưng kết thần lực, một kiếm chém ra.

Bùm!

Kiếm và kiếm giao nhau.

Cuộc giao tranh giữa thần với thần.

Lâm Bắc Thần cảm thấy sự áp chế và khoá chặt khí cơ toàn thân đột nhiên biến mất. Hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, thở hổn hển.

Bóng tối của tử vong cuối cùng cũng tan biến rồi.

Lâm Bắc Thần thở hổn hển, thiếu chút nữa bị chém tan thành tro bụi rồi.

Con mẹ nó, tý nữa thì một phát rơi vào vực sâu không thể sống sót...

Bấy giờ hắn mới cảm giác được chữ nguy hiểm màu đỏ tươi trên trán mình

đang dần dần suy yếu biến mất.

“Không biết là vị đại tỷ thiên sứ...”

Lâm Bắc Thần giơ tay lên muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng, cơ mà nhìn kỹ lại.

Hả?

Đây không phải là... nữ thần trên giường sao?

Không ngờ tới lúc này rồi mà Dạ Vị Ương lại hiện thân.

“Họ Lâm, chúng ta còn có thể gặp lại...”

Giọng nói của Bạch Khâm Vân từ trong hư không xa xôi truyền đến, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Ngoài ra cùng nhau biến mất còn có thi thể của Cực Nhạc Tiên Vương.

Khí tức thần lực trên người Dạ Vị Ương dần dần thu liễm lại, nàng không đuổi theo mà quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: “Không sao chứ?”

Ôi đệt.

Có chút cảm động là sao nhỉ?

Lâm Bắc Thần thở hổn hển, nói: “Không sao.”

Ngay lập tức, ở chốn phía xa có hơn mười đạo khí tức cường đại phá không lao tới.

Một đạo trong số đó mạnh mẽ vô cùng, giống như đại nhật kinh không, mênh mông bao la, mặc dù không bộc phát hoàn toàn khí thế nhưng mà uy áp phóng thích ra lại vượt qua áp lực mà Bạch Khâm Vân mang đến trước đó, khiến cho Lâm Bắc Thần cũng kìm lòng không được sinh ra một loại cảm giác hô hấp đến nghẹt thở, có một loại xúc động muốn quỳ xuống thuần phục...

Đây là uy lực của Thiên Nhân.

Cao Thắng Hàn đến rồi.

Lần đầu tiên Lâm Bắc Thần cảm nhận được sự khủng bố của cường giả Thiên Nhân Cảnh, đó là nỗi khiếp sợ không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả, nó sẽ mang đến cho ngươi sự run rẩy từ sâu trong linh hồn.

“Bản thân ngươi cẩn thận chút.”

Dạ Vị Ương rõ ràng cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Cao Thắng Hàn, nàng liếc nhìn Lâm Bắc Thần, sau khi để lại một câu liền hóa thành một luồng ánh sáng, phá không bay lên, biến mất ở phương hướng núi Thần Điện.

Chắc hẳn nàng cũng không muốn tiếp xúc chính diện với người mạnh nhất trong Triều Huy đại thành hiện giờ.

Bình Luận (0)
Comment