“Thiếu gia, thiếu gia, ngươi không sao chứ, thiếu gia...”
Thiến Thiến xông lên nhào vào lòng Lâm Bắc Thần, sợ tới mức khóc lớn tiếng, gương mặt giàn dụa nước mắt trông như một con mèo nhỏ, để lộ ra tình cảm chân thực.
“Không sao, không sao đâu, yên tâm đi.”
Lâm Bắc Thần xoa xoa đầu Thiến Thiến, lại véo lấy khuôn mặt nàng, bóp cái miệng nhỏ nhắn của nàng thành miệng con cá vàng, cánh môi đỏ tươi mềm mại.
“Hu hu, thiếu gia, ngươi xấu quá.”
Thiến Thiến bình tĩnh lại mới ý thức được quân đội đào mỏ nhiều người như vậy đều đang nhìn bọn họ, nàng lập tức đỏ mặt.
Mà một đám binh lính đào mỏ bây giờ đều đang cúi đầu nhìn mặt đất hoặc ngẩng đầu nhìn trời, dường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm xúc trong nội tâm giống như động đất, long trời lở đất, thật sự thật không ngờ tới người ở đầu thành đánh cho Hải tộc khóc lóc kêu cha gọi mẹ, vô địch tất cả, Thiến Thiến tướng quân được xưng là “Thiết Huyết Chân hán tử”, “Tiểu chiến thần bạo lực”, “Mãnh tướng Hủy Diệt giả”, vậy mà lại có một bộ mặt nữ hài tử như vậy.
Tuy nhiên cho dù nội tâm có rung động hơn nữa, thì cũng tuyệt đối không thể để lộ ra.
Bởi vì cả đám đều sợ bị Thiến Thiến tướng quân nhớ kỹ, sau này quay lại trực tiếp đấm cho phát.
Hơn mười đạo thân ảnh cường giả đã dựng cột bên đứng ngoài Cực Nhạc sơn trang giờ đây hóa thành chốn hoang vu.
Một người trong đó mặc áo trắng chính là Cao Thắng Hàn.
“Lâm huynh đệ, ngươi đây là?”
Ánh mắt Cao Thắng Hàn đảo qua, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Đương nhiên hắn đã nhận được tin tức từ lâu, biết rằng Lâm Bắc Thần dẫn người tấn công Cực Nhạc sơn trang.
Cao Thắng Hàn không hề ra lệnh ngăn chặn.
Cực Nhạc sơn trang là khối u ác tính trong Triều Huy thành, hắn vẫn muốn động vào nhưng lại không dám động, bởi vì biết rõ trang viên này có bối cảnh cực sâu, nếu như không thể một lưới bắt hết đám Thanh Nha Độc Sĩ và tầng lớp cao cấp ở trong Cực Nhạc sơn trang, thì nhất định sẽ không trừ tận gốc, ngược lại biến thành kẻ chịu thiệt.
Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là bảo vệ tòa thành này, một khi Triều Huy đại thành bị chiếm đóng, vậy toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh xong rồi.
Mặc dù Cực Nhạc sơn trang là khối u ác tính, nhưng ít nhất không phải chúng Hải tộc.
Nghe nói Lâm Bắc Thần muốn dẫn người tấn công Cực Nhạc sơn trang, ở trong mắt Cao Thắng Hàn, thì xác suất lớn sẽ bị quật lại, dù sao quân đào mỏ tuy mạnh, nhưng Thanh Nha Độc Sĩ của Cực Nhạc sơn trang cũng không kém, còn có hai đại tông sư đỉnh cao như Cực Nhạc Song Tiên tọa trấn.
Lâm Bắc Thần cùng lắm chỉ ngang hàng với Cực Nhạc sơn trang.
Dù sao trong lúc Cao Thắng Hàn âm thầm quan sát, yên lặng để ý sự thay đổi biến, chuẩn bị trước khi hai bên tiến vào tình thế căng thẳng thì hắn sẽ hiện thân ra mặt hòa giải.
Cứ như vậy, có thể cảnh cáo Cực Nhạc sơn trang, cũng có thể khiến Lâm Bắc Thần chịu thiệt, khiến hắn không còn thư thả như vậy nữa.
Ai biết được... Bất ngờ đột ngột xảy ra chứ.
Cực Nhạc sơn trang biến thành một chốn hoang vu.
Mà hai đạo năng lượng khủng bố đủ để làm cho Thiên Nhân như hắn đây cũng không thể không coi trọng, sau khi giao thủ rời liền đi.
Trong Triều Huy đại thành này, từ khi nào lại có nhiều cường giả tiếp cận cảnh giới Thiên Nhân thế chứ.
Đương nhiên, làm hắn chấn động nhất chính là sự việc Cực Nhạc sơn trang bị diệt.
Phóng mắt nhìn lại, tất cả kiến trúc rộng lớn đều biến thành hạt cát, Thanh Nha Độc Sĩ đều bị giết, một người cũng không chạy thoát được...
Ngược lại quân đào mỏ tổn thất không lớn cho lắm.
Lâm Bắc Thần cảm nhận được sự nặng nề trong ánh mắt Cao Thắng Hàn: “Chuyện này... chậc chậc chậc, tiểu hài tử không có mẹ, nói ra thì dài dòng, không bằng như vậy đi...”
Hắn quay đầu vẫy tay với Tiêu Dã, nói: “Vẫn nên để Tiêu đại ca chậm rãi báo cáo với ngươi.”
Tiêu Dã chỉ cảm thấy trên lưng mình giống như đang cõng mấy trăm cái nồi lớn, dù thế vẫn đành phải kiên trì từ từ bước ra.
Lâm Bắc Thần không đợi họ trao đổi với nhau để làm rõ chân tướng đã nhanh chóng hạ lệnh dẫn quân đào mỏ rời đi.
“Dừng lại.”
Một cường giả trung niên mặc áo gấm, nở rộ khí tức, lơ lửng giữa không trung, hiện thân chặn hắn, nói: “Sự tình vẫn chưa rõ ràng, Lâm Bắc Thần, các ngươi không thể đi!”
“Ngươi là ai?” Lâm Bắc Thần trợn trắng mắt ngẩng đầu lên hỏi.
“Bổn tọa...”
Cường giả cường giả trung niên áo gấm há miệng tính nói gì đó.
Bốp!
Lâm Bắc Thần trực tiếp nhảy lên tát cho hắn cái.
Cường giả trung niên mặc áo gấm trực tiếp bị đánh bay.
“Đột nhiên không muốn nghe tên ngươi nữa.”
Lâm Bắc Thần lắc tay, nói: “Đi, quay về, ai dám ngăn cản giết cho ta.”
Hiện tại Lâm đại thiếu gia cũng vô cùng tức giận.
Mấy tên võ đạo đại tông sư khác không biết rõ thân phận, nhìn thấy cảnh tượng này tròng mắt thiếu chút nổ tung.
Cường giả trung niên áo gấm bị đánh bay chính là người đứng đầu của Sở Cảnh Vụ Triều Huy thành, có tu vi võ đạo cấp bậc đại tông sư.
Hắn được coi là cường giả đỉnh cấp đứng đầu bảng xếp hạng ở trong Triều Huy đại thành hiện giờ.
Vậy mà lại bị Lâm Bắc Thần nhảy lên tát cho một phát, trông giống như đánh bay một con ruồi.
Lâm Bắc Thần này...
Chẳng lẽ là Thiên Nhân sao? Cũng không đúng.
Vốn dĩ họ muốn ngăn Lâm Bắc Thần như cường giả trung niên áo gấm kia, cơ mà khi trông thấy cảnh tượng đó, cả đám lập tức ngậm miệng lại.
Một đám cường giả trơ mắt nhìn Lâm Bắc Thần mang theo quân đào mỏ nghênh ngang rời đi.
Cao Thắng Hàn cũng không ngăn cản.