“Điện hạ, ngài... bị thương à?”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ vội vàng tiến lên đỡ Dạ Vị Ương, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Dạ Vị Ương” nhẹ nhàng lắc đầu, sau khi được nàng nâng đỡ liền ngồi lên đại tọa của thần điện, bước chân loạng choạng, trong miệng lại phun ra một ngụm máu.
Không ngờ tới thực lực của tiện nhân kia vậy mà đã tăng lên tới trình độ này? “Dạ Vị Ương” hít sâu một hơi, vận chuyển thần quang để áp chế thương thế trong cơ thể.
Tuy nhiên tiện nhân kia chịu một nhát Tọa Vong Trảm của mình chắc chắn
cũng chẳng dễ chịu.
Hiện giờ thế cục trong thành vô cùng khẩn trương, nàng sẽ không trốn thoát được nhanh gọn.
“Dạ Vị Ương” suy nghĩ một lát rồi nói: “Dẫn ta đi Thần Trì.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ không dám chậm trễ chút nào, lập tức mang theo nàng đi tới Thần Trì, ý đồ khôi phục thương thế.
Đợi đến khi thương thế ổn định, tiếp đó chậm rãi tìm kiếm, nhất định có thể tìm được tiện nhân kia, loại bỏ nó tận gốc.
Quân đội đã rút lui.
Cường giả vây xem cũng đều rời đi.
Cực Nhạc sơn trang ngày xưa phồn hoa như gấm, náo nhiệt vô cùng, giờ đây
biến thành một chốn hoang vu rách nát tơi tả.
Bởi vì truyền thuyết đáng sợ ngày xưa, trong thời gian ngắn không hề có ai
dám tới gần.
Cao Thắng Hàn lưu lại một đội binh lính, đóng quân bố trí phòng thủ chung quanh nơi hoang vu này, quan sát động tĩnh nơi đây, tất cả mọi người khác đều cùng nhau rời đi.
Yên ắng như quái vật, không khí im lặng vô cùng.
Đột nhiên, từng dấu chân nhỏ bỗng dưng liên tục xuất hiện trên cồn cát.
Hình ảnh này rất quỷ dị.
Rõ ràng không có ai, nhưng trên mặt đất lại xuất hiện dấu chân.
Giống như ban ngày gặp phải ma.
Một lát sau.
Hai thân ảnh tay trong tay tựa như ma quỷ hiện thân, xuất hiện sau một cồn cát.
Một thiếu niên thân hình cao ngất oai hùng to lớn.
Một con Thổ Phát Quỷ Thử với thân hình màu bạc lén la lén lút. “Là nơi này sao?”
“Chít chít chít.”
“Xác định không sai?”
“Chít chít chít.”
Bốp.
Mỹ thiếu niên trực tiếp tát vào đầu con Thổ Phát Quỷ Thử màu bạc kia. “Cái đền đệt, nói cái gì đấy, cứ chít chít sao ta hiểu được... viết chữ đi.” Hắn tức giận đến nỗi mắng người.
Xoạt xoạt!
Thổ Phát Quỷ Thử màu bạc béo tốt đó lập tức viết hai chữ lên bảng viết: “Đúng vậy.”
Mỹ thiếu niên nói: “Vậy ngây ra đó làm gì, độn thổ chui xuống tìm đi.”
Thổ Phát Quỷ Thử nhanh chóng thi triển thuật thổ độn, chui vào trong hạt
cát.
Mỹ thiếu niên lấm la lấm lét nằm sấp trong cát, giống như một con đà điểu giơ mông lên chôn mình trong hạt cát, tránh để cho binh lính chung quanh phát hiện, sau đó quan sát bốn phía, trên mặt hiện ra thần sắc chờ mong.
“Mẹ nó, lúc ấy quá kích động nên quên điền báo, chưa kịp cướp đoạt bảo tàng liền rời đi, may mà Vũ Hồng kịp thời tỉnh lại nhắc nhở ta...”
Mỹ thiếu niên vui mừng khôn xiết mà xoa tay.
Phong cách đê tiện thế kia tất nhiên là Lâm đại thiếu gia.
Một lát sau, trong cát chui ra một cái đầu lông màu bạc: “Chít chít chít...”
Trên mặt mỹ thiếu niên vừa mới hiện ra một tia tức giận, con Thổ Phát Quỷ Thử màu bạc kia lập tức lấy ra một cái bảng viết, viết xoạt xoạt lên đó: “Phát hiện.”
“Đi.”
Quang Tương một tay bắt lấy Lâm Bắc Thần, kế đó độn thổ xuống dưới.
Một lát sau.
Sau khi lao xuống mặt đất ước chừng trăm thước, bọn họ liền đi tới một mê cung dưới lòng đất.
Đây là một cung điện ngầm có diện tích vượt xa sức tưởng tượng.
Đêm đen tràn ngập tử khí nồng đậm.
Mùi máu tanh tưởi gay mũi khiến người ta buồn nôn có thể thấy được ở khắp nơi.
Hành lang màu đen đi sâu vào cung điện, giống như một ngôi mộ dưới lòng đất.
Kết cấu vách đá màu đen thô ráp, dùng loại biểu tượng huyền văn cổ xưa giống như máu tươi, tuyệt đối là loại huyền văn viễn cổ xưa, bởi vì với tri thức huyền văn nông cạn của Lâm nào đó, thì cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua huyền văn như vậy, trong không gian hắc ám, phù văn màu máu tươi lóe ra phát quang âm thầm, trông tựa như ma chơi mờ ảo.
Mượn ánh sáng này, mơ hồ có thể nhìn thấy hồng quang như ẩn như hiện trong mộ cung phía dưới.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, đá một cước vào Quang Tương, nói: “Ta ngửi thấy mùi máu tươi, phía trước rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi dẫn đường phía trước, ta ở phía sau yểm hộ ngươi.”
Quang Tương: ????
Nó nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần gật đầu đầy thâm tình, cho một ánh mắt khẳng định.
Quang Tương đành phải dẫn đường đi vào bên trong.
Vũ Hồng chỉ từng tới Đế cung này một lần.
Nàng hao tốn rất nhiều sức lực chiếm được sự tín nhiệm của Thanh Nha Độc Sĩ, được hắn dẫn vào đây xử lý thi thể một lần.
Đáng tiếc lúc ấy nàng bị bịt mắt tiến vào, cho nên tình huống nội bộ cũng không rõ lắm, chỉ biết có một địa cung như vậy mà thôi.
Kết quả một đường đi tới, vậy mà không gặp phải nguy hiểm gì.
Thuận theo con đường tiến vào trung tâm của cung điện dưới lòng đất. Trong hoàn cảnh u ám đấy, một tế đàn tựa như cối xay chín tầng hiện ra.
Mơ hồ có thể thấy được mỗi một tầng tế đàn đều đang chuyển động rất nhỏ, phát ra tiếng ầm ầm trầm thấp, các cạnh của cối xay cứ cách mười mét sẽ có một lỗ nhỏ.
Trong lỗ nhỏ không ngừng có chất lỏng màu đỏ chảy ra, theo vết lõm nhỏ xíu chảy tràn lan trên mặt đất đại điện.
Toàn bộ tế đàn đều tản phát ra khí tức tử vong đáng sợ và chết chóc. “Chít chít chít.”
Quang Tương nhảy lên tế đàn cối xay, sau khi nhìn vài lần nó đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai dồn dập, bộ lông cả người dựng thẳng lên như bị điện giật, tiếng kêu càng thêm gấp gáp, kế đó chỉ vào đằng sau một khối tảng đá hình tròn ở giữa tế đàn, nhảy dựng cả lên.
Lâm Bắc Thần biết có vấn đề lập tức nhảy qua.
Vừa nhìn thấy...